Có một chàng thanh
niên, lúc nào cũng oán thán là mình nghèo khổ, số phận không may. Một hôm, đúng
lúc chàng ta đang lẩm bẩm: Bao giờ tôi mới có được một số tiền lớn để cuộc sống
dễ chịu hơn?
Vừa hay đúng lúc
đó, có một thợ đẽo đá già đi qua nghe thấy. Nghe anh ta nói vậy, cụ già hỏi: Vì
sao cháu lại than thở như thế? Phải biết rằng hiện nay cháu đã rất giàu có rồi!
- Cháu có của cải
gì đâu? Chàng thanh niên không hiểu hỏi lại: Của cải của cháu ở đâu?
- Ví dụ như đôi
mắt sáng của cháu. Cháu có định đổi đôi mắt ấy lấy cái gì không?
- Cụ nói cái gì
vậy? Chàng thanh niên hốt hoảng nói: Đôi mắt của cháu bao nhiêu tiền cúng không
đổi được.
Cụ thợ già lại
nói: Thế thì để ta chặt đôi bàn tay nhanh nhẹn của cháu vậy, ta xin trả rất
nhiều vàng.
- Không, cháu
không thể đổi đôi bàn tay này lấy vàng được.
Lúc bấy giờ người
thợ đẽo đá già mới nói: Bây giờ cháu thấy rồi đấy, cháu rất giàu. Hãy nhớ lời
nói của ta: ý chí và sức khoẻ là những của báu vô giá, dù vàng ròng cũng không
mua được.
Nói xong ông cụ bỏ
đi.
Sưu tầm./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét