Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần XVIII Thường Niên

03/8. Thứ Hai. Ds 11,4b-15; Mt 14,13-21

Bài Ðọc I - Ds 11,4b-15

Trong những ngày ấy, con cái Israel nói rằng: "Ai sẽ cho chúng tôi thịt ăn? Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna".

Manna hình giống hạt ngò, sắc giống hạt châu. Dân chúng đi rảo quanh mà hốt, rồi cho vào cối mà xay hoặc lấy chày mà giã; sau cùng, bỏ vào nồi nấu thành bánh. Mùi vị nó như bánh chiên dầu. Cứ thường đêm, khi sương sa xuống trại thì manna cũng rơi xuống.

Môsê nghe dân chúng than khóc, nhà nào cũng đứng ở cửa lều. Chúa bừng bừng nổi giận. Môsê rất đỗi bực mình. Ông thưa cùng Chúa rằng: "Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó, mà Chúa bảo con: "Hãy ẵm nó vào lòng, như vú nuôi ẵm trẻ thơ, hãy mang nó vào đất Ta đã thề hứa ban cho tổ tiên nó?" Con biết tìm đâu ra thịt để cho cả đám dân này? Họ kêu khóc với con rằng: "Hãy cho chúng tôi ăn thịt". Một mình con không mang nổi dân này vì là gánh nặng nề đối với con. Nếu Chúa muốn xử với con như thế, thì xin giết con đi, và cho con được nghĩa với Chúa, kẻo con phải khốn cực dường này".

Tin Mừng - Mt 14,13-21

Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.

Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".

Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".

Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.

Suy Niệm

Lời Chúa hôm nay nhắc cho tôi về thái độ khi đối diện với khó khăn và cách giải quyết của Thiên Chúa.

Mang sứ mạng giải thoát và dẫn đưa dân Chúa vào miền Đất Hứa, Môsê phải lắm phen cực khổ vì đối diện với khó khăn từ đám dân mà ông cưu mang. Họ đòi uống khi khát, đòi ăn khi đói,…và hồi tưởng lại kiếp sống nô lệ nhưng được no bụng: “Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna”. Môsê than thở với Chúa: "Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó”. Lời kể khổ này hàm chứa sự bất lực; vì cảm thấy có một mình, cảm thấy yếu kém trước trách nhiệm nặng nề.

Tôi gặp lại thái độ yếu kém này của các môn đệ Chúa Giêsu khi họ trình này với Ngài: “Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá”. Các ông cũng nói lên sự yếu kém của mình trước nhu cầu quá lớn của đám đông dân chúng.

Tuy nhiên, khi ý thức sự yếu kém của mình, các ông lại kinh nghiệm được sự can thiệp huyền nhiệm của Thiên Chúa. Sự yếu kém của con người nếu đặt trong tay Chúa sẽ trở nên lớn lao. Chúa Giêsu kêu các môn đệ đem cá và bánh cho Ngài. Và từ 5 chiếc bánh và 2 con cá, Ngài đã làm thỏa cơn đói của năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ và dư 12 thúng đầy.

Điều này hướng tôi đến sự tín thác vào Chúa. Tôi yếu kém và nhỏ nhoi, nhưng “có thể làm được mọi sự trong Đấng là sức mạnh tôi”.

Lạy Chúa, đôi khi con thấy mình nhỏ nhoi, yếu kém không đủ điều kiện để làm việc này việc kia… Xin dạy con biết tín thác vào Chúa, vì đối với Chúa không có gì là không thể. Amen.

NGÀY 3-8-2015 THỨ HAI TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (Mt 14,13-21)

Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn". Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy". Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ. Đó là Lời Chúa.

Đức Thánh cha Phanxicô trong tông chiếu: “Gương mặt của lòng thương xót Chúa”, đã nói rõ Chúa Giêsu chính là gương mặt đó.  Thật vậy, Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, và lòng thương xót đó đã được biểu tỏ một cách tụ thể tỏ tường qua Đức Giêsu Kitô. Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II đã khẳng định: Trong Đức Kitô và nhờ Đức Kitô, Thiên Chúa trở nên hữu hình trong lòng thương xót của Ngài. Và có thể nói:
Đức Kitô chính là lòng thương xót của Thiên Chúa.
Trong đoạn Tin Mừng hôm nay thánh Matthêu đã trình bày về lòng thương xót của Thiên Chúa qua Đức Giêsu khi ngài diễn tả: Đức Kitô đưa mắt nhìn và chạnh lòng thương  đoàn dân đang đi theo Người. Chạnh lòng thương vì dân bơ vơ như không có người chăn, chạnh lòng thương vì dân đang đói khát sự công chính mà không ai chỉ dẫn, chạnh long thương vì dân đang trong cảng túng thiêu mà không ai quan tâm. Sự chạnh long thương  bắt nguồn từ một Thiên Chúa đầy lòng xót thương. Mang lấy trái tim hiền phụ của Cha, Chúa Giêsu đã lệnh cho các môn đệ hãy cho họ ăn, cho dẫu Chúa biết ở giữa vùng hoang vắng nầy lấy đâu lương thực cho đủ hơn 5000 người ăn. Sự chạnh lòng thương  vượt xa khỏi tính toán của trí khôn con người, chỉ còn lại sự định lượng của trái tim. Vâng, những khó khăn của cuộc sống sẽ được giải quyết nếu có sự rộng lượng của con người đóng góp vào với lòng thương  xót của Thiên Chúa, phép lạ sẽ xảy ra.  Hai con cá và 5 chiéc bánh nuôi hơn 5000 người ăn, vượt ra khỏi tính toán của trí khôn, đó là hệ quả của lòng thương  xót Chúa. Chỉ có tình yêu mới có thể làm cho điều kỳ diệu xuất hiện.

Lạy Chúa, người thời đại đang ra sức học hỏi đủ thứ về các kỹ thuật mà khoa học mang tới, và họ hãnh diện  về những phát minh cúa khoa học, thế nhưng sự phát triển đó chẳng mang lại một sự kỳ diệu nào ngoài việc xuất hiện nhiều hơn sự hận thù, chiến tranh và giết hại lẫn nhau. Tệ hơn nữa con người càng ngày càng trở nên vô cảm, thờ ơ với tha nhân, mối tương giao giữa người với người ngày càng trở nên khó khăn vì một lối sống hưởng thụ ích ký, thiếu xẻ chia. Khoa học không kiến tạo lòng thương xót, vì vậy lạy Chúa, xin chỉ bảo chúng con luôn nỗ lực học  yêu, vì chỉ có tình yêu mới đem lại những điều kỳ diệu trong cuộc sống . Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con. Amen.

03.08.2015 – Thứ hai Tuần 18 Thường niên



Lời Chúa: Mt 14, 13-21
Khi được tin ông Gioan Tẩy giả đã bị giết chết, Ðức Giêsu lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đám đông từ các thành đi bộ mà theo Người. Ra khỏi thuyền, Ðức Giêsu trông thấy một đám người đông đúc thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người: “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy giải tán đám đông, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn”. Ðức Giêsu bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp: “Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá!” Người bảo: “Ðem lại đây cho Thầy!” Rồi sau đó, Người truyền cho đám đông ngả mình trên cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được ăn no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. Số người ăn có tới năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ em.
Suy niệm
Sau khi nghe biết về cái chết bi thảm của ông Gioan Tiền hô, Chúa Giêsu xuống thuyền và lánh đi đến một nơi hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đám đông dân chúng lũ lượt theo Người, và họ còn đến nơi trước cả Người. Trông thấy họ, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương "vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt" (Mt 9,36). Thế là Người lại hòa mình vào giữa đám đông để chữa bệnh cho họ. Điều này gợi lên hình ảnh người mục tử tốt lành nơi Chúa Giêsu : Người mục tử đã hết lòng vì đoàn chiên, không nỡ để con chiên phải chịu đau khổ và phải nhịn đói khi đến với mình. Chúa Giêsu muốn các môn đệ cộng tác với Người để cung cấp thức ăn cho dân chúng. Cũng như những lần làm phép lạ, Chúa Giêsu đều muốn cho con người cộng tác với Người để phép lạ xảy ra, thì ở đây Chúa cũng muốn chính các môn đệ cộng tác. Dù chỉ là chút lương thực với năm chiếc bánh và hai con cá cũng đủ để Người thực hiện phép lạ hóa bánh và cá cho năm ngàn người ăn no nê.
Là kitô hữu, chúng ta cần noi theo cách cư xử của Chúa Giêsu để giúp đỡ người khác. Chúng ta cần có trái tim của Chúa, trái tim đập những nhịp đập yêu thương. Bằng sự thương cảm sâu sắc trước những tình cảnh của anh chị em, chúng ta hãy quan tâm đến những hoàn cảnh sống của họ với trái tim đầy tình yêu thương. Trong thế giới ngày nay, sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn đến độ "người ăn không hết kẻ lần không ra". Do đó, cơm bánh vật chất càng trở nên thiết yếu hơn cho con người. Chính vì thế, chúng ta không được thu vén cho riêng bản thân mình mà quên người bên cạnh, vì ta đang sống giữa anh chị em thiếu thốn chờ đợi ta chia sẻ. Chúng ta cần phải ra khỏi tình trạng cô lập để chia sẻ hiệp thông với mọi người.
Lạy Chúa Giêsu, khi thấy đoàn lũ dân chúng lầm than vất vưởng, Chúa đã chạnh lòng thương: chăm sóc, chữa lành các bệnh nhân và cho từng người được ăn no. Khi làm như thế, Chúa muốn chúng con cộng tác với Chúa để giúp đỡ anh chị em đang thiếu thốn không chỉ về vật chất nhưng quan trọng hơn là những người đang đói khát sự sống thiêng liêng. Xin cho chúng con luôn biết tín thác vào Chúa. Xin Chúa biến đổi con tim chúng con trở nên con tim của Chúa để chúng con luôn biết cảm thông với anh chị em. Amen.



Người phong cùi




Có một người phong cùi quần áo rách nát hằng ngày ngồi xin bố thí bên vệ đường. Thỉnh thoảng cũng có những người qua đường mủi lòng để rơi một vài đồng xu vào trong cái mũ lá đặt bên chân người ấy. Có điều lạ là người ăn xin đó không hề tỏ dấu hiệu biết ơn nào, không một lời nói cũng không một nụ cười, hoặc một cái gật đầu.

Một hôm, có người thường xuyên đi ngang qua lối đó thấy vậy liền dừng lại và không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi người phong cùi xin bố thí:
- Tại sao ông không một lời hoặc một cử chỉ biết ơn nào đối với những người tỏ lòng trắc ẩn bố thí cho ông?

Người phong cùi thản nhiên đáp:

- Nhưng tại sao tôi phải cám ơn họ? Thiên Chúa đã muốn dùng tôi như cơ hội tốt đẹp để họ có dịp làm việc thiện, làm một cử chỉ nhân từ, một hành động bác ái. Có lẽ tốt hơn là họ phải cám ơn Chúa vì sự bất hạnh khốn cùng của tôi để nhờ đó mà họ có công nghiệp đáng được vào Nước Trời.

Nghe vậy, khách qua đường mỉm cười mỉa mai bỏ đi trong lòng thầm nghĩ người ấy hoặc là mất trí hoặc là vô ơn. Nhưng câu trả lời của người phong cùi cứ văng vẳng bên tai làm cho vị khách qua đường phải hồi tâm suy nghĩ. Sau cùng, người ấy tự nhủ: "Xét cho kỹ thì người phong cùi hẳn có lý. Thực ra, bất kỳ việc tốt gì chúng ta làm cho người khác, tức là làm cho chính mình vậy". Từ ngày đó trở đi, mỗi lần đi ngang qua người phong cùi ăn xin bên vệ đường, người ấy luôn rút trong túi ra hai đồng tiền, một đồng để làm phúc bác ái cho người phong cùi, còn một đồng để tỏ lòng biết ơn người ấy.

* * *

Có lẽ nhiều lúc chúng ta cũng vội vàng và dễ dàng xét đoán cách nông cạn và sai lầm về việc làm của những người khác. Lời nói của người phong cùi nghe như lời nói của kẻ vô ơn, tệ bạc là lời thức tỉnh lòng ích kỷ tự nhiên của con người và nhắc nhở chúng ta có bổn phận phải quan tâm đến những người chung quanh chúng ta. Lắm khi chính chúng ta sai lầm khi nghĩ rằng thực thi đức bác ái chỉ là một lời khuyên bảo tốt, một việc làm thêm có thể làm hoặc cũng có thể bỏ qua. Trái lại, theo tinh thần Phúc Âm Chúa Kitô thì thực thi đức bác ái là một bổn phận nòng cốt trong đời sống người tín hữu. Trong Phúc Âm Chúa Giêsu quả quyết với dân chúng: "Các con phải thương yêu nhau như Thầy yêu thương các con". Hơn thế nữa, lòng bác ái thương người là một vinh dự của các môn đệ Chúa, bởi vì "Hễ điều gì các con làm cho một trong những người hèn mọn là các con làm cho chính Thầy vậy" (Mt 26,45).

Lòng bác ái theo tinh thần Phúc Âm còn đi xa hơn cán cân công bằng của người thế trần: mắt đền mắt, răng thế răng, trái lại, "Cần phải yêu thương cả thù địch và làm điều tốt cho những người thù ghét các con nữa, có như thế những người khác mới nhận biết rằng các con là môn đệ của Thầy được". Chúa Giêsu dạy chúng ta cần phải nhắm cao và nhìn xa thấy rộng hơn trên con đường của đức bác ái. Có lần Chúa Giêsu nói với người đã mời Ngài tới dùng bữa rằng "Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em hay bà con hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông. Và như thế ông được đáp lễ rồi. Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật và què quặt đui mù. Họ sẽ không có gì đáp lễ và như thế ông mới thật có phúc vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày kẻ lành sống lại".

Tình thương nhưng không và vô vị lợi của Chúa Giêsu được thể hiện ngay từ giây phút đầu tiên của mầu nhiệm cứu độ. Tin mừng Ðấng cứu thế giáng trần đã không được loan báo cho những người giàu sang, quyền cao, chức trọng, nhưng trước tiên là cho các mục đồng, những tâm hồn đơn thành luôn rộng mở tâm hồn đón nhận tình thương của Chúa. Họ không có gì để đáp đền tình thương Chúa ngoài việc hiến dâng cho Ngài sự khó nghèo của họ. Giữa đêm khuya giá lạnh họ đã tới sưởi ấm cho Ngài bằng tấm lòng khiêm tốn biết ơn của họ.

Lạy Chúa Giêsu là thái tử hòa bình, là vua tình thương.
Xin ban cho con quả tim quảng đại như Chúa, luôn vươn lên cao, vượt qua mọi tình cảm tầm thường để mặc lấy tâm tình của Chúa. Xin ban cho con trái tim đủ lớn để con biết khiêm tốn đến với người con không ưa và để tỏ lòng biết ơn với cả những người vô ơn nữa. Amen



Hai người đàn ông





Hai người đàn ông cùng bắt đầu một cuộc hành trình. Họ đem theo một con lừa để chở hành lý, một ngọn đuốc để soi đường khi đêm xuống và một con gà để làm bạn với chú lừa. Trong hai người đàn ông, một người thì rất sùngđạo, người còn lại thì theo chủ nghĩa hoài nghi. Trên cuộc hành trình hai người chỉ nói về Thiên Chúa. Người thứ nhất nói:

- Trong mọi sự, Thiên Chúa luôn là Ðấng tốt lành.
Người thứ hai nói:
- Rồi chúng ta hãy xem lời ông nói có ứng nghiệm trong cuộc hành trình này không.
Họ bắt đầu khởi hành. Chẳng bao lâu đã đến một thành phố. Màn đêm buông xuống, họ đi tới đi lui để tìm chỗ trọ qua đêm nhưng chẳng ai thèm để ý đến và chẳng có ai nhường chỗ cho họ nghỉ lại qua đêm. Cuối cùng, họ lại tiếp tục đi. Một lúc sau, hai người đã ra khỏi thành phố. Ðến một nơi vắng vẻ họ quyết định dừng lại nghỉ đêm tại đó. Liền sau đó, người theo chủ nghĩa hoài nghi nói với bạn đồng hành của mình một cách mỉa mai:
- Ô, Thiên Chúa anh nói thì luôn tốt lành mới để cho chúng ta phải ở ngoài như thế này.
Người bạn thứ hai trả lời:
- Thiên Chúa đã quyết định đây là chỗ nghỉ đêm tốt nhất cho chúng ta.
Ðêm đó, họ cùng nhau ngủ trên một cây cao làm mốc ngăn cách nội và ngoại thành bên cạnh con đường chính dẫn vào thành phố. Họ buộc con lừa ở một nơi xa họ một đoạn, sau đó cũng để con gà bên cạnh con lừa. Họ leo lên cây và ngủ. Khi họ vừa leo lên cây đã nghe tiếng của con sư tử, nó đang bắt lấy con lừa của họ và lôi đi. Ngay lập tức, chẳng co ai bảo ai, hai người cùng leo cao hơn nữa để cùng nhau tránh sư tử. Hai người chưa hoàn hồn thì người theo chủ nghĩa hoài nghi hỏi bạn đồng hành của mình trong sự bực tức:
- Này anh bạn, Thiên Chúa vẫn còn là Ðấng tốt lành đấy chứ? Bây giờ thì con lừa của chúng ta đã bị nộp cho sư tử rồi.
Người bạn thứ hai trả lời:
- Nếu sư tử không bắt con lừa thì chắc hẳn nó đã tấn công chúng ta rồi. Thiên Chúa luôn là Ðấng tốt lành nên chọn điều tốt nhất cho chúng ta.
Sau đó họ quyết định đi ngủ không tranh luận gì nữa. Khi hai người đồng ý im lặng thì họ nghe tiếng kêu của con gà. Nhìn xuống đã thấy con mèo rừng đang cắp con gà của họ và cấu xé. Người theo chủ nghĩa hoài nghi chưa kịp lên tiếng thì người bạn đã nói:
- Tiếng kêu của con gà lại một lần nữa cho chúng ta biết chúng ta vẫn được an toàn. Thiên Chúa thật là Ðấng tốt lành.
Vài phút sau đó, một cơn gió mạnh thổi đến dập tắt ngọn đuốc. Hai người chẳng biết làm gì chỉ nằm im trong bóng đêm dầy đặc. Người theo chủ nghĩa hoài nghi lại tiếp tục chế giễu:
- A ha, một lần nữa, sự biểu lộ sự tốt lành của Thiên Chúa lại lộ rõ. Có lẽ sự tốt lành ấy sẽ liên tục hành hạ chúng ta, tước khỏi chúng ta mọi sự.
Người thứ hai đáp lại bằng sự thinh lặng. Rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết. Sáng hôm sau, hai người trở lại thành phố để tìm mua thức ăn. Chẳng mấy chốc, họ nhận ta đêm qua một toán cướp đông đảo và hùng mạnh đã đột nhập vào thành phố và cướp đoạt hết tất cả của cải của dân chúng trong thành. Nghe biết điều đó, người bạn thứ hai nói:
- Cuối cùng. Mọi sự đã sáng tỏ và đã được chứng minh Thiên Chúa tốt lành. Nếu đêm qua chúng ta tìm được một chỗ trọ trong thành thì có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn sống cho tới lúc này. Và nếu ngọn đuốc của chúng ta không bị tắt thì có lẽ toán cướp đã nhận ra chúng ta và cũng chẳng để cho chúng ta yên.
Thiên Chúa mãi mãi là tốt lành. Ðó là sự xác tín của những người tin theo Chúa. Ước gì đó không chỉ là một lời tuyên xưng ngoài miệng của mỗi người chúng ta, của mỗi tín hữu kitô, mà nó phải là một lời tâm niệm, một động lực để chúng ta vượt qua những gian nan thử thách của cuộc sống vì biết rằng trong mọi hoàn cảnh và qua từng biến cố của cuộc đời, Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta và Ngài vẫn chọn cho chúng ta phần tốt nhất.
Mùa Chay là thời gian để thanh luyện. Chúng ta thanh luyện con mắt, thanh luyện miệng lưỡi, quả tim, khối óc và toàn bộ con người của chúng ta trong tình yêu của Thiên Chúa, để chúng ta nhận ra sự hoàn hảo và tình thương quan phòng của Ngài. Chỉ khi chúng ta bị cuốn hút bởi sự tốt lành thánh thiện của Thiên Chúa, con người và cuộc sống của chúng ta mới thực sự được tỏ tường sự hoàn thiện của Thiên Chúa qua những việc làm, lời nói và cả con người của chúng ta.
Lạy Chúa
Xin ban Thánh Thần xuống trên chúng con để chúng con được thanh luyện và đổi mới, nhờ đó chúng con biết nhận ra Chúa và sự lành thánh của Ngài trong mọi biến cố của cuộc đời, để luôn ngợi ca và loan truyền sự công minh của Chúa cho mọi người.Amen