Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Sống từng ngày trong tư cách là con Chúa ( CN 20 TN B)


Chúa nhật tuần qua, chúng ta đã có dịp nói với nhau về diễn từ Bánh Hằng Sống kéo dài từ Chúa nhật 17 đến Chúa nhật 21 thường niên Năm phụng vụ B.
Ở Chúa nhật 20 thường niên, chúng ta đã gom lại với nhau ba điểm trong phần diễn từ của tuần để cùng suy gẫm:
- Chúa Giêsu tuyên bố Ngài là bánh từ trời xuống,
- Chính Chúa Cha kéo lôi con người chúng ta đến với Ngài,
- Ngài là Bánh Hằng Sống và là Bánh ban sự sống đời đời.
Chúa nhật XX hôm nay, chúng ta tiếp tục với diễn từ Bánh Hằng Sống ấy và đi vào tâm điểm của diễn từ: Bánh tôi sẽ ban tặng chính là thịt tôi đây để cho thế gian được sống.
Các nhà chuyên môn đã cho biết là Chúa dùng chữ “SARX” để nói về thịt của Ngài chứ không là chữ “soma” chỉ thân thể Chúa... Nghĩa là thực sự Ngài ban THỊT Ngài để chúng ta ăn và MÁU Ngài để chúng ta uống. Đồng thời Chúa cũng khẳng định ăn THỊT và uống MÁU Ngài là điều kiện để chúng ta ở trong Ngài, Ngài ở trong chúng ta và chúng ta có sự sống đời đời.
Đây là chuyện khó tin và khó chịu đối với người Do Thái nghe Chúa lúc đó.
Với chúng ta hôm nay, trong đức tin của người Công giáo, chúng ta hiểu bởi vì chúng ta đón nhận Lời Chúa, sống trong truyền thống của Giáo hội và được giáo dục trong đức tin của gia đình Công giáo. Chúng ta không có những vấn nạn như người Do Thái ngày xưa nhưng lại dễ dàng để rơi vào một tình trạng khác có lẽ còn tệ hơn cả thái độ của những người khó chịu khi nghe Chúa: Đó là sự không quan tâm tới lương thực ban sự sống đời đời cho chúng ta là Mình và Máu Chúa.
Vấn nạn đặt ra cho chúng ta hôm nay là bản thân mỗi người nghĩ gì và sống như thế nào đối với THỊT và MÁU Chúa - lương thực từ trời được ban cho chúng ta để chúng ta được sống đời đời?
Trả lời được câu hỏi này, chúng ta sẽ thấy sự cần thiết phải đến với Chúa với một tâm hồn, với một nỗi khát khao và với một ước mong: Đó là sẵn sàng luôn để có thể đón nhận Mình và Máu Chúa, làm cho Chúa ở lại nơi mình và để cho mình được ở trong Chúa.
Cái gì cho thấy chúng ta đạt được điều đó? Xin thưa, đấy là những gì chúng ta sống từng ngày trong tư cách là con cái Chúa và là người Công giáo.
Không thể là con người sạch nếu chúng ta không bao giờ biết cầm đến cái chổi để quét mảnh sân chung, cầm miếng vải để lau bàn ăn chung, hay đi đổ giỏ rác đã đầy hoặc nhắc nhở nhau không quăng vất bừa bãi, khạc nhổ lung tung ở bất cứ nơi nào...
Không thể là con người tốt nếu chúng ta luôn tìm cách né tránh người nọ, người kia vì không thích họ, vì họ không thuộc nhóm mình, vì họ lỡ xúc phạm đến mình, vì họ không đồng thuận với cách hành xử của mình...
Không thể là con người đẹp nếu chúng ta luôn luôn tôn thờ phong cách quá đáng, luôn luôn có những chuẩn mực này nọ nhằm tôn vinh bản thân, đánh bóng cách sống và con người của mình...
Không thể là con người cao thượng khi chúng ta vặt vãnh xem xét và vạch lá tìm sâu nhằm hạ giá tha nhân chỉ bởi vì họ không cùng một quan điểm với chúng ta, không cùng một đường lối với chúng ta, thậm chí không cùng một niềm tin như chúng ta...
Rất nhiều điều mà trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta hành xử một cách không có Chúa và không như Chúa, lý do vì chúng ta không đón nhận THỊT và MÁU Chúa làm lương thực sống của mình hay vì chúng ta đón nhận nhưng không với một cái tâm muốn nên giống Chúa mỗi ngày ở ngay những gì nhỏ nhoi và bình thường nhất. Chính với những nhỏ nhoi và bình thường ấy sẽ dần thành nếp và thành cách sống của những người tin Chúa và sống những gì Chúa dạy. Về những bất ổn xã hội hôm nay, phải thẳng thắn thú nhận: một phần khá lớn là do những người “mang danh nghĩa là con cái Chúa” nhưng lại “né tránh”... Đây là cách và kiểu nói của con người vốn được mệnh danh là “bạn của người nghèo” - Đức Tổng Giám mục Helder Pessoa Camara: “Đang khi nhiều người đau khổ khát mong, đợi chờ những tấm lòng từ thiện biết đau cái đau của họ, biết khóc với tiếng khóc của họ, thì những người mang danh nghĩa là con cái Chúa đã tìm cách để né tránh…”. 
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp, chính xứ Cầu Bảo, Gp.Nha Trang

15/08/2016 THỨ SÁU TUẦN 19 TN Đức Mẹ lên trời

Lc 1,39-56

(39) Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường vội vã, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giuđa. (40) Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét. (41) Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được tràn đầy Thánh Thần, (42) liền kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. (43) Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này ? (44) Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng. (45) Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em”.(46) Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, (47) thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi (48) Phận tỳ nữ hèn mọn Người đoái thương nhìn tới. Từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc. (49) Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn ! (50). Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người. (51) Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng. (52) Chúa hạ bệ những ai quyền thế. Ngươi nâng cao mọi kẻ khiêm nhường. (53) Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư. Người giàu có, lại đuổi về tay trắng. (54) Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người, (55) như đã hứa cùng cha ông chúng ta. Vì Người nhớ lại lòng thương xót, dành cho tổ phụ Áp-ra-ham và cho con cháu đến muôn đời”. (56) Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.

Suy niệm: Chúa đưa Đức Maria về trời cả hồn và xác, không chỉ vì muốn thưởng công Mẹ, không chỉ là đặc ân dành riêng cho Mẹ, nhưng còn vì Mẹ là người đầu tiên xứng đáng lãnh nhận tròn đầy hiệu quả tất yếu của Ơn Cứu Độ. Về trời “đoàn tụ” với Chúa Giêsu Con Mẹ, nhưng lòng Mẹ vẫn chưa yên, vì dưới chân Thánh Giá, Mẹ đã sinh ra Hội Thánh khi nhận Thánh Gioan làm con. Đoàn con này vẫn còn đang trên đường lữ hành, không ngừng réo gọi Mẹ. Càng hưởng vinh quang hạnh phúc cõi trời bên cạnh Chúa Giêsu, Mẹ càng nôn nao thao thức kêu gọi con cái kẻo chúng lạc đường. Đây phải chăng là mục đích của những lần Mẹ hiện ra đây đó, để thức tỉnh đoàn con. Muốn theo gót Mẹ về quê trời, chúng ta phải tiếp bước Mẹ trên đường dương thế. Bước đi khiêm tốn đầy tâm tình tạ ơn.Trên đường lữ hành, ta biết mình đang đi về đâu? Ai là bạn đồng hành? Ai là người hướng đạo? Khi ta tiếp tay làm đẹp thế giới này, đừng bao giờ quên rằng Thiên Chúa còn chuẩn bị cho Bạn một chỗ đẹp trên trời.Cuộc sống này có thật đẹp, thật vui, cũng là để chuẩn bị cho một thế giới đẹp hơn mà chúng ta đang hướng về. Xin Mẹ cùng đồng hành.

Lạy Mẹ vinh quang, đầy tình Mẫu Tử Thần Thiêng, xin dẫn dắt chúng con trên con đường Mẹ đã đi qua, để chúng con cũng đạt tới cõi vĩnh hằng cùng với Mẹ, để ca tụng vinh quang Thiên Chúa cho đến muôn thuở muôn đời.




HÃY CẢM TẠ THIÊN CHÚA ( CN 20TNB)



Trong bài đọc 2 Thư gửi cộng đoàn Ê-phê-sô, Thánh Phaolô nhắc nhở mọi người: “Hãy nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mà cảm tạ Thiên Chúa là Cha, trong mọi hoàn cảnh và về mọi sự”.

Cuộc đời của mỗi con người là cả một hồng ân cao quý được Thiên Chúa trao tặng vô điều kiện, lại còn được tháp nhập vào đời sống thần linh diệu kỳ, nhờ Đức Giê-su Kitô. Chúng ta phải biết cảm tạ Thiên Chúa và sống sao cho xứng đáng với ơn huệ về sự hiện hữu của mình.Cho dú cuộc sống của mỗi người có khi vui,lúc buồn,hạnh phúc hay thậm chí gặp đau khổ, nên tìm hiểu đâu là ý Chúa và vẫn phải luôn cảm tạ ơn Ngài.Bởi vì, những khổ đau, nhục nhã tột cùng của con người thì Đức Giê-su đã gánh chịu hết cả rồi. Hơn nữa Ngài cũng đã từng đứng trước những thử thách ghê gớm và ngay cả Niềm tin nơi Thiên Chúa cũng đã từng bị lung lay nơi con người Giê-su :

“Lạy Cha, sao Cha bỏ con?”

Thế nhưng, Đức Giê-su đã cầu xin : Chén đắng Cha trao cho con xin được cất đi, nhưng một vâng theo ý Cha chứ đừng làm theo ý con.

Hãy cảm tạ Thiên Chúa vì Ngài trao ban cho nhân loại người con yêu quý đến thực hiện ý Chúa, mạc khải cho chúng ta biết Thiên Chúa là người Cha nhân lành, dẫn lối chỉ đường cho chúng ta đến được với Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống và đến với mọi người là anh em cùng một chi thể.

Con đường đến với Thiên Chúa để có sự sống vĩnh cửu và hết lòng yêu thương mọi người là anh em mình, đòi hỏi chúng ta phải sống như Đức Giê-su, nhập thân với Ngài, trở nên giống hệt Ngài trong cả máu huyết, xương thịt.Với một cung cách giữ đạo nào đó, nhiếu người Do thái, ngay cả nhiều môn đồ đã từng đi theo Chúa không thể hiểu được việc “Ăn thịt và uống máu Đức Giê-su”. Ngày nay, cũng với một cung cách giữ đạo nào đó, có lẽ chúng ta cũng không hiểu được tột cùng khi rước lễ là để có thêm sức mạnh sống và hành động như Chúa. Bài Tin Mừng chúng ta hôm nay nói rõ: “Vì thịt tôi là của ăn đích thực, và máu tôi là của uống đích thực.Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì sống mãi trong tôi, và tôi sống mãi trong người ấy”.



Hãy cảm tạ Thiên Chúa “trong mọi hoàn cảnh và về mọi sự” nhờ Đức Giê-su Kitô, những người tin theo Chúa phải là những người có một cuộc sống mới bắt đầu ngay tại trần thế này, góp phần và xây dựng thế giới này ngày càng tốt đẹp hạnh phúc hơn.