Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

NGÀY 11-6- 2015 THỨ NĂM SAU CHÚA NHẬT LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA



LỜI CHÚA: Mt 5, 20 -26
20 "Vậy, Thầy bảo cho anh em biết, nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.21 "Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng: Chớ giết người; ai giết người, thì đáng bị đưa ra toà.22 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: Ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt.23 Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh,24 thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình.25Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục.26 Thầy bảo thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.
SUY NIỆM
Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nghe Chúa Giêsu nhấn mạnh cách dứt khoát, triệt để và mạnh mẽ về việc bảo vệ sự sống, giá trị, nhân phẩm của mỗi một người. Qua đó, cho thấy Chúa Giêsu hết sức lên án, kết tội bất cứ ai xúc phạm đến quyền sống, quyền làm người, quyền bảo vệ nhân cách con người. Chúa thẳng thắn kiện toàn lề luật: “Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng:chớ giết người; ai giết người thì đáng bị đưa ra tòa. còn thầy, thầy bảo anh em biết: ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra tòa. ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước thượng hội đồng. còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt”. Như vậy, đối với Chúa Giêsu, sự sống con người quý giá vô cùng, không thể nói hết được. Bởi chỉ cầngiận, mắng, chửi anh chị em là đã bị trừng phạt nặng. Sự sống con người quá đỗi lớn lao và quý giá như thế, hơn nữa, chính Thiên Chúa còn tuyệt đối tôn trọng sự sống con người, vì thế, không bất cứ người nào có quyền nhân danh bất cứ điều gì để sát hại con người, dù đó là bào thai còn trong trứng nước hay đã được sinh ra.
Sự sống quý giá là thế, vậy mà hằng ngày lại có không biết bao nhiêu kẻ man rợ dám đưa bàn tay giết chết không biết bao nhiêu em bé chưa lọt lòng mẹ. Chúng ta đau lòng, hơn thế, chúng ta nhức nhối tâm can khi hay tin quê hương Việt Nam của mình còn nghèo, còn kém phát triển, còn lỗi thời về nhiều mặt của đời sống, lại không phải vươn lên nhằm phát triển giáo dục, kinh tế, giao thông, văn minh, văn hóa…, mà lại là một trong ba nước phá thai nhiều nhất trên giới.
Chúng ta đừng quên, Hội Thánh phán quyết hành vi phá thai và cộng tác vào việc phá thai là một tội ác nghiêm trọng: “Ngay từ thế kỷ thứ nhất, Hội Thánh đã xác định phá thai là một tội ác. Giáo huấn ấy bất biến, không hề thay đổi. Trực tiếp phá thai, dù là mục đích hay phương tiện, đều vi phạm nghiêm trọng luật luân lý” (Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, số 2271). “Cộng tác vào chính việc phá thai là một lỗi nặng. Theo Giáo Luật, Hội Thánh ra vạ tuyệt thông cho kẻ phạm tội này. “Ai thi hành việc phá thai, và việc phá thai có kết quả, thì mắc vạ tuyệt thông tiền kết” (Giáo Luật, số 1398), do chính hành vi phạm tội và theo những điều kiện đã được Giáo Luật dự liệu” (Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, số 2272).
Vâng lời Hội Thánh, chúng ta kêu gọi lương tâm mọi người, không trừ ai phải tôn trọng sự sống, tôn trọng quyền sống của mỗi con người, từ lúc bắt đầu thành thai, đến lúc rời bỏ cuộc đời cách tự nhiên.
Lạy Chúa Giêsu, Xin cho thế giới và lương tâm từng người hiểu rằng, sự sống quý giá vô cùng. Quý giá đến nỗi, không những Chúa dạy chúng con không được phép giết người, mà chính Chúa đã phải hiến dâng mạng sống vì chính sự sống của chúng con và cứu chuộc chúng con. Xin Chúa hãy đánh thưc lương tâm từng người, để mỗi người đều biết tôn trọng sự sống của mình và của đồng loại mình. Amen.

LỄ THÁNH TÂM CHÚA GIÊSU


CĐ: TRÁI TIM CHÚA GIÊSU HY LỄ ĐỀN TỘI CHÚNG TA .

*Bài đọc 1 : Hs11,1.3-4.5c.8-9

Trái Tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi.
Qua những lời tiên tri Ôsê, Thiên Chúa tỏ ra là người cha hiền lúc nào cũng hết lòng yêu thương con mình, nhưng nhiều khi chúùng ta đã không đáp lại tình cha, lại còn xúc phạm đến Người ! Ta hãy nghe tâm sự của Chúa : Khi Ít-ra-en còn bé, Ta đã yêu nó. Ta đã bồng ẵm nó trên cánh tay, Ta xử với nó như người nựng trẻ thơ, nâng niu áp vào má. Ta cúi xuống đút cho nó ăn, Ta lấy dây nhân nghĩa, mối ân tình mà lôi kéo nó, nhưng nó vẫn không chịu về với Ta…Tuy vậy, Thiên Chúa vẫn không hề buồn giận, oán hờn, trái lại, Người vẫn một mực yêu thương và còn yêu thương hơn nữa: “Hỡi Ít-ra-en, ta từ chối ngươi sao nổi, ta nộp ngươi sao đành. Trái tim ta thổn thức, ruột gan ta bồi hồi. Ta không hành động theo cơn nóng giận, vì Ta là Thiên Chúa, chứù không phải người phàm.

**Bài đọc 2 : Ep,8-12.14-19

Tình yêu của Đức Kitô vượt quá mọi sự hiểu biết.
Trong thư Êphêsô hôm nay, Thánh Phaolô tỏ ra cảm kích tạ ơn, vì đã được Chúa trao cho sứ mạng trọng đại, là đi loan báo cho muôn dân biết kế hoạch cứu độ đã được trù liệu từ trước muôn đời, sẽ được thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô. Nhờ đó, Hội thánh và các Quyền thần và Dũng thần cũng được nhận biết sự khôn ngoan thiên hình vạn trạng của Thiên Chúa. Người cũng cầu xin cho các tín hữu được có Đức Kitô ngự trong tâm hồn, để con người nội tâm của họ được bén rễ sâu và lớn lên trong tình bác ái, hầu mỗi ngày họ được nhận biết tình thương của Đức Kitô, là tình yêu vượt quá sự hiểu biết của nhân loại.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan
Ga19,31-37
31Hôm ấy là ngày áp lễ, người Do thái không muốn để xác chết trên thập giá trong ngày sa-bát, mà ngày sa bát đó lại là ngày lễ lớn. Vì thế, họ xin ông Philatô cho đánh giập ống chân các người bị đóng đinh và lấy xác xuống. 32Quân lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu đóng đinh với Đức Giêsu. 33Khi đến gần Đức Giêsu và thấy Người đã chết, họ không đánh giập ống chân Người. 34Nhưng một người lính lấy giáo đâm vào cạnh sườn Người. Tức thì, máu cùng nước chảy ra. 35Người xem thấy việc này đã làm chứng, và lời chứng của người ấy xác thực ; và người ấy biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin. 36Các việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh : Không một khúc xương nào của Người sẽ bị đánh giập. 37Lại có lời Kinh Thánh khác : Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu.
Đó là Lời Chúa.
Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu Ga19,31-37
Không có Tình yêu nào vĩ đại hơn Chết Vì Yêu !
Đại ý : Chúa Giêsu chết trên thánh giá là một biến cố vô cùng trọng đại. Vì Người là Con Thiên Chúa đã chết vì yêu thương để cứu độ loài người. Ta Suy Niệm Mấy chi tiết quan trọng :
1-ĐÁNH GIẬP ỐNG CHÂN : Theo Sách Đệ nhị luật (21,22-23a): “xác người bị xử tử treo lên cây, không được để lại qua đêm trên cây ”. Đức Giêsu bị đóng đinh, ngày Sa bát năm ấy trùng với ngày Lễ Vượt Qua, là Lễ Lớn. Vì thế, “Người Do thái xin ông Philatô cho đánh giập ống chân các người bị đóng đinh trên thập giá” để họ mau chết mà hạ xác xuống !
2-MÁU CÙNG NƯỚC CHẢY RA…Theo các Thầy Ráp-bi, thì con người sống là nhờ máu và nước, nên khi máu cùng nước chảy ra hết, thì con người chết ! Thánh Gioan có một cái nhìn sâu sắc về hiện tượng này : Như con chiên Vượt Qua của người Do thái bị sát tế vào chiều ngày trước lễ Vượt Qua (14 Nisan), Đức Giêsu cũng đổ máu mình ra vào chiều ngày áp lễ Vượt Qua. Như thế, Chúa Giêsu trở thành Chiên Lễ Vượt Qua mới, là Hy Lễ của thập giá (Ga6, 53-56)….. Trong Cựu ước, Nước và Thần Khí thường đi đôi với nhau : Nước đem lại sự sống cho con người. Theo Thánh Gioan (7,38-39), Nước tượng trưng cho Thần Khí do Đức Kitô ban sau ngày được tôn vinh. Đức Giêsu chết và phục sinh là Suối Nước chảy ra từ Đền thờ (Ed47,1tt) ban sự sống cho Dân mới, cũng như Tảng Đá trong sa mạc vọt nước ra cho Ít-ra-en (Ds 20,11), Ở đây, Máu và Nước được liên kết chặt chẽ với nhau : Thân xác Đức Giêsu chịu chết (Máu) và được tôn vinh (7, 38-39) trở nên nguồn mạch mọi ơn huệ thiêng liêng của Chúa Thánh Thần, đem lại sự sống mới cho tất cả những ai tin. Các Bí tích, nhất là, Bí tích Thánh Tẩy (Nước ) và Bí tích Thêm Sức (Máu) cũng đều bắt nguồn từ Đức Giêsu chết trên thập giá (Rm6,4; 1Cr11,25…)
3-NGƯỜI XEM THẤY VIỆC NÀY ĐÃ LÀM CHỨNG… người trực tiếp chứng kiến biến cố đã xảy ra, nói về biến cố đó và rút ra ý nghĩa thẳm sâu, Người ấy chính là Thánh Gioan, người Môn Đệ yêu dấu của Chúa Giêsu, tự nhận làm Chứng Nhân cho Cái Chết Vì Yêu của Thầy mình! (19,26-27;21,20-24).
4-Không một khúc xương nào bị đánh giập…nhắc đến con chiên vượt qua ở Ai cập, (Xh 12,46 Và Tv 34,21): Ý nói : khi bị bách hại, người công chính được Thiên Chúa che chở phù trì.
5-Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu. (Dcr 12,10 và Kh1,7) Ám chỉ: Niềm Hy vọng cứu độ : họ sẽ được ơn Chúa, sẽ trở về kêu cầu danh Chúa.
***NGƯỜI CON BỊ TỪ CHỐI: Chuyện kể rằng: Một người lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam, viết thư về cho bố mẹ ở San Fransisco rằng : Con sắp được về nhà với bố mẹ, nhưng con có người bạn thân muốn được về sống với gia đình ta. Bố mẹ có cho phép anh ấy không? Bố mẹ anh trả lời, là rất vui mừng được đón con và người bạn ấy về. Vài ngày sau anh lại gửi về một lá thư nữa, và nói thêm rằng : Anh bạn này là một người thương binh nặng, chỉ còn có một chân và một tay, chẳng còn làm gì được nữa, mà còn cần có một người khác phục vụ anh ta. Vậy bố mẹ có vui lòng đón nhận anh ta về không ? Lá thư bố mẹ anh trả lời nói rằng : Một người như thế, làm sao có thể có chỗ trong nhà mình ! Mấy ngày sau, người ta chở về trao cho bố mẹ anh ta một chiếc quan tài, khi họ mở ra xem, thì thấy một người chỉ còn cóù một chân một tay, và không phải ai xa lạ, mà là chính người con trai yêu dấu của họ…. Vì sau khi nhận được lá thư thứ hai của gia đình, thì anh vì quá buồn tủi, nên đã nhảy lầu tự tử ! Bởi người bạn thương tật kia, đâu phải ai xa lạ, mà là chính anh, người con đã bị cha mẹ mình từ chối !

Lạy Chúa Giêsu,Tội chính là Sự Từ chối Tình yêu Chúa, thương người !
Vì Chúa dạy:Hãy Yêu Chúa hết lòng, và Thương người như chính mình.
Chúa đã chết vì yêu chúng con, nhưng chúng con vẫn chưa biết yêu Chúa,
Chưa biết “Chấp Nhậân Hy Sinh, Đau Khổ, Vì Mến Chúa Yêu người .”
Xin cho chúng con biết “Yêu Chúa như Chúa đã yêu chúng con”. (Ga13,34)
Và Xin cho chúng con biết“Yêu người như yêu chính mình” (Lv 19,18)
Đó là tìm đến“Ẩn Náu trong Vết thương của Trái tim Chúa”,
Là cùng với Chúa chịu Đau Khổ Và Chịu Chết Vì Yêu. Amen.

LỜI NGUYỆN CHUNG

Chủ tế : Anh chị em thân mến.Chúng ta hãy xin cho mọi người đến với Trái Tim Chúa là nơi nương náu cho gia đình mình.

1-Khi đến gần Đức Giêsu họ thấy Người đã chết / ước chi các ki-tô hữu nhớ rằng / Chúa GIÊSU CHẾT ĐỂ CỨU ĐỘ loài người, MINH CHỨNG TÌNH YÊU VÔ BIÊN của Thiên Chúa (Ga 15,13).

2-Tức thì, máu cùng nước chảy ra / ước chi các ki-tô hữu hiểu rằng / NƯỚC VÀ MÁU LÀ SỰ SỐNG CỦA CON NGƯỜI / NÊN KHI NƯỚC VÀ MÁU CHẢY RA, LÀ DẤU CHỈ người ấy THẬT SỰ ĐÃ CHẾT !

3-Tức thì, máu cùng nước chảy ra / ước chi các ki-tô hữu hiểu rằng / NƯỚC là BIỂU TƯỢNG SỰ SỐNG, của bí tích THÁNH TẨY / MÁU, là biểu tượng những ƠN CHÚA THÁNH THẦN của bí tích THÊM SỨC.

4-Họ không đánh giập ống chân Người / ước chi các ki-tô hữu hiểu rằng / không một khúc xương nào bị giập / ám chỉ rằng : NGƯỜI CÔNG CHÍNH KHI BỊ BÁCH HẠI, SẼ ĐƯỢC THIÊN CHÚA PHÙ TRÌ.

5-Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu / ước chi các ki-tô hữu hiểu rằng / NHÌN LÊN có nghĩa là TIN TƯỞNG, KÊU CẦU / tiên báo NIỀM HY VỌNG : MUÔN DÂN NGOẠI SẼ QUAY VỀ VÀ TIN TƯỞNG VÀO CHÚA.

Chủ tế : Lạy Thánh Tâm Chúa Giêsu là nơi nương náu cho các gia đình chúng con. Xin cho các thành viên trong gia đình chúng con biết nương náu trong Thánh Tâm Chúa, làø luôn luôn "cùng chịu đau khổ vì yêu "với Chúa . Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời.

Giá như anh nghe máy :


Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ 7 năm nay nhưng chưa bao giờ người ta thấy anh nói đến chuyện sẽ đi bước nữa.

Dường như nỗi đau từ cái chết của vợ vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim anh. Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Vợ anh mất bởi một vụ tai nạn giao thông, khi anh vẫn đang mê mải say sưa bên bàn nhậu với bạn hữu. Anh không gây ra cái chết cho chị, đó là một tai nạn mà không ai ngờ tới nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận được việc mình đã không có mặt bên vợ trong những phút cuối cùng của cuộc đời chị, khi mà chị cần anh nhất. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy.
7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.
Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: “Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?” Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thế, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới.
Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.
Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý.
Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.
Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh.
Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ.
Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.
Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.
Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ.
Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.
Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh.
Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết khi ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh”.
Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Sưu tầm

Con cáo lánh nạn

Ngày xưa có một con cáo và một con nai cùng ở trong rừng dưới một gốc cây cổ thụ. Một hôm, vì gió mạnh làm gãy cành rớt xuống trúng ngay lưng chúng nó. Con nai nghĩ ở trong rừng gió thổi mạnh làm cho cây gãy là chuyện bình thường. Nhưng con cáo chịu không được. Nó dự định rời đi chỗ khác. Khi nó sắp đi, con nai khuyên: “Anh cáo ơi! Cây cổ thụ này chẳng những chắn gió, che mưa cho chúng ta mà còn cung cấp cho chúng ta trái cây thơm ngọt. Vì sao anh muốn rời đi nơi khác?”
Con cáo đáp: “Không! Tôi không chịu đựng nổi, anh cho ở đây tốt thì cứ ở đi. Tạm biệt anh”.
Nó cong đuôi chạt không quay đầu lại.
Con cáo đến một nơi đồng trống, ban ngày thời tiết rất nóng bức, đến ban đêm thì rất lạnh và rét; nó cảm thấy lúc lạnh, lúc nóng rất khó chịu. ở được vài ngày nó lại chịu không nổi rồi đi tiếp. Khi nó sắp đi, một con nai khác đến khuyên: “Này anh cáo! Tại sao anh lại phải đi? Mặc dù ở đây thời tiết thay đổi thất thường nhưng chúng ta sống yên ổn không có cọp sói, chẳng tốt hay sao? Thế gian này làm sao có chuyện hoàn hảo được. Nếu anh đi nơi khác cũng sẽ gặp chuyện không vừa ý. Anh hãy nghe tôi an tâm ở lại đây nhé”.
Con cáo đáp: “Không! Ở đây lúc lạnh lúc nóng tôi không chịu đựng nổi”.
Nó đến vùng rừng núi cây xanh bạt ngàn. Nơi đây khí hậu rất dễ chịu, phong cảnh rất đẹp. Được vài ngày nó lại cho rằng nơi đây cũng không phải là nơi lý tưởng. Bởi vì ở đây có sư tử rất hung dữ, cũng có cả chó sói nham hiểm. Tuy nhiên vì tham phong cảnh đẹp nó vẫn chần chừ ở lại. Một hôm, nó vừa ra ngoài tìm thức ăn liền bị chó sói tóm ăn thịt. Đến phút cuối cùng nó chợt hối hận không chịu nghe lời bạn khuyên nên ngày nay nó mới có kết quả bi thảm như thế.

Suy gẫm :

Làm người chẳng có ai hoàn hảo, hoàn cảnh cũng chẳng có nơi nào tốt đẹp trọn vẹn, đây gọi là thế giới Thời tiết có lúc lạnh lúc nóng. Chúng ta sinh ra ở đây, tất nhiên phải thích ứng khí hậu và cuộc sống ở đây. Mỗi dân tộc đều có cách sống riêng của họ, tập quán là sống tự nhiên, chúng ta chịu khổ hay hưởng hạnh phúc nhiều là do mình biết đón nhận an vui