Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

12/06/2015, Thứ sáu tuần X Thường Niên




Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu
Tin Mừng: Ga 19, 31-37
"Tên lính đâm thủng cạnh sườn Người, và máu cùng nước chảy ra".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Bởi lẽ là Ngày Chuẩn Bị, và để tránh cho các tử thi không còn treo trên thập giá trong ngày sabbat, vì ngày sabbat là một ngày trọng đại, những người Do-thái xin Philatô cho hạ các tử thi xuống, sau khi đánh giập ống chân. Bấy giờ những người lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng bị đóng đinh với Chúa Giêsu. Khi đến gần Chúa Giêsu, chúng thấy Người đã chết, nên không đánh giập ống chân Người; nhưng một tên lính lấy ngọn giáo đâm thủng cạnh sườn Người, và lập tức máu cùng nước chảy ra. Và kẻ đã xem thấy, thì đã minh chứng, mà lời chứng của người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật để cả chư vị cũng tin. Những điều đó đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh rằng: "Không một cái xương nào của Người bị đánh giập". Và lại có lời Kinh Thánh khác rằng: "Chúng sẽ nhìn vào Đấng chúng đã đâm thâu qua". Đó là lời Chúa.
Suy niệm :
Hôm nay, Giáo hội mời gọi chúng ta chiêm ngắm và suy nghĩ về một trái tim, đây không phải là trái tim bình thường nhưng là Trái Tim Thánh – Thánh Tâm Chúa Giêsu. Nhưng tại sao lại gọi là Thánh Tâm?
Tâm là nơi cung cấp máu để nuôi các cơ phận. Vì thế tâm là biểu tượng của sự sống.Ngoài ra, nó còn là biểu tượng của tình yêu. Nơi Trái tim Chúa ta thấy rõ hai đặc tính này:
Ngài mong muốn con người luôn được sống và sống an vui, nên Ngài nuôi dưỡng con người như tiên tri Hosê diễn tả: “Ta đã dưỡng nuôi Ephraim, Ta đã bồng chúng trên cánh tay Ta mà chúng không biết Ta chăm sóc chúng. Ta nghiêng mình trên chúng và đút cho chúng ăn”.
Ngài yêu thương nên không nỡ đoán phạt nhưng nâng niu kẻ tội lỗi: “Quả tim Ta thổn thức trong Ta và ruột gan Ta bồi hồi. Ta sẽ không buông thả theo cơn giận của Ta. Ta sẽ không huỷ diệt Ephraim, vì Ta là Thiên Chúa chứ không phải người phàm; Ta là Ðấng Thánh ở giữa ngươi, Ta không thích tiêu diệt". Chính vì tình yêu và để mang ơn tha thứ đến cho con người Ngài đã để máu cùng nước chảy ra hết để tỏ cho tôi biết “Ngài yêu cho đến cùng” và “hiến mạng sống vì tôi”.
Chính vì 2 điểm này mà ta tôn vinh Thánh Tâm Chúa Giêsu, tuyên xưng Ngài, thờ lạy Thánh Tâm Ngài.
Lạy Chúa, khi chiêm ngắm trái tim rộng mở của Chúa, xin cho chúng con cũng biết mở rộng lòng mình để trao ban sự sống qua những suy nghĩ, cử chỉ yêu thương với tha nhân mỗi ngày. Amen.



Người nông dân thách đố nhà bác học


Trong lúc đợi xe buýt, một nhà bác học tài giỏi nói với người nông dân cũng đang đợi xe, \
- Trong khi đợi xe chúng ta chơi trò đố nhau đi để giết thời giờ. Tôi học cao, bác là nông dân vậy tôi ăn bác một đồng thì bác ăn tôi 10 đồng nhé!
Bác nông dân suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý

Nhà bác học đố trước:
- Tại sao bánh xe người ta làm tròn mà không làm vuông?
Người nông dân suy nghĩ một lúc, không được bèn lấy một đồng trả cho nhà bác học.
Nhà bác học hỏi tiếp:
- Tại sao chiếc tàu to lớn lại nổi được trên mặt nước?
Người nông dân chẳng hiểu gì cả và đành móc túi ra trả nhà bác học một đồng nữa.
Nhà bác học khoái chí đố tiếp:
- Vậy chớ nhờ gì mà máy bay bay được trên trời không bị rớt?
Người nông dân nghĩ "Phải chi ông đố lúa phân thì dễ, mấy cái này chẳng hiểu gì cả!" và đành lấy đồng bạc thứ ba trả cho nhà bác học và nói:
- Tới phiên tôi đố ông nhé! Vậy chớ con gì ban ngày bò lên núi bốn chân, khi chiều thì bò xuống lại có tới chín chân?
Nhà bác học suy nghĩ dữ dội, lục cả bộ óc vĩ đại đã chứa biết bao nhiêu thông tin về động vật cũng chẳng có con nào như thế và sau một hồi lâu đành móc 10 đồng trả người nông dân và hỏi:
- Vậy chớ con gì ban ngày bò lên núi bốn chân, chiều xuống núi lại có tới chín chân?
Người nông dân không trả lời mà chỉ lẳng lặng móc một đồng trả cho nhà bác học rồi nói:
- Tôi không biết!!!



CHIẾC Ô RÁCH


Có đôi khi trong cuộc sống của bạn, chỉ cần thêm một chút niềm tin,một chút cảm thông thì cuộc sống của bạn sẽ thật sự có ý nghĩa hơn.

Câu chuyện đã xảy ra cách đây hơn 20 năm, nhưng mỗi khi nhớ lại người phụ nữ vẫn cảm thấy nhói đau và tự trách mình.

Khi đó, cô ấy hơn 30 tuổi. Một ngày nọ, cô phát hiện có một đứa trẻ bán báo đang trú mưa dưới hiên nhà, trời mưa như trút nước và để chồng báo không bị ướt, đứa bé phải cong lưng lại che, lúc đó cô muốn cho đứa bé mượn một chiếc ô.

Đứa trẻ bán báo mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, nhìn bề ngoài có thể thấy em sinh ra trong một gia đình không giàu có, sớm phải bươn chải kiếm sống để giúp cha mẹ.

Người phụ nữ định đưa cái ô trong nhà cho đứa trẻ mượn, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an: “đưa cho đứa bé mượn chiếc ô liệu có lấy lại được không?”

Vì thế, cô đã đưa cho đứa bé một chiếc ô rách sắp không thể sử dụng được nữa.

Sáng hôm sau, cậu bé bán báo ấy quay trở lại nhà cô với chiếc ô trên tay. “cô ơi, cháu cảm ơn cô nhiều lắm” cậu trả lại chiếc ô cho cô và đi mất. Khi cô mở ra xem thì sững sờ vì chiếc ô rách đã được khâu lại rất đẹp.

Cô không kịp nói một lời nào với cậu bé, cô ước gì ngày hôm đó…


Thứ Năm, ngày 11.06.2015,Tuần 10 Thường Niên Năm B


Mt 10, 7-13
Khi ấy, Đức Giê-su sai mười hai tông đồ đi và dặn rằng: "Dọc đường hãy rao giảng rằng:: Nước Trời đa đến gần.8Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đa được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.9 Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng.10 Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.11 "Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi.12 Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy.13 Nếu nhà ấy xứng đáng, thì -bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.

Nước Trời là nơi Thiên Chúa hiện diện. Qua biến cố Nhập Thể, “Nước Trời” đã đến gần với con người. Đức Giêsu Kitô chính là sự hiện diện hữu hình của Thiên Chúa nơi trần gian. Chúa Giêsu đến để xóa bỏ ngăn cách giữa Thiên Chúa và con người, giữa Nước Trời với thế gian. Bởi đó, khi bắt đầu sứ vụ công khai, Chúa Giêsu đã rao giảng: “Hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4,17). Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng sai các Tông Đồ ra đi và rao truyền cùng một sứ điệp : “Thiên Chúa yêu thương con người”. Tình yêu của Thiên Chúa được cụ thể hóa qua việc Chúa Giêsu trao ban quyền năng cho các Tông Đồ để các ông có thể làm những điều vượt khả năng con người. Đó là làm cho người đau yếu được lành, người chết được sống lại, người phong hủi được sạch, người giam cầm được tự do. Qua đó, những ai đang đau khổ, buồn phiền, thất vọng, bị bỏ rơi được hưởng trọn vẹn tình yêu của Chúa.
Khi sai họ đi, Chúa Giêsu không đòi hỏi các Tông Đồ điều gì quá sức, chỉ là những gì “đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy” (Mt 10,8b). Điều mà các Tông đồ nhận được cách nhưng không từ Chúa không gì khác hơn chính là tình yêu. Đến lượt mình, các Tông Đồ đã ra đi và loan báo tình yêu cứu độ của Chúa cho mọi người. Đó là truyền giáo. Là Kitô hữu, mỗi người chúng ta cũng được Chúa mời gọi ra đi và làm cho môi trường chúng ta sinh sống trở thành nơi tình yêu Chúa hiện diện, cụ thể, trong gia đình, nơi xứ đạo, trường học, công xưởng và ngoài xã hội.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con cảm tạ Chúa vì tình yêu Chúa dành cho chúng con. Xin cho chúng con cũng biết mở lòng mình ra để trao ban những gì chúng con đã được nhận lãnh từ Chúa, biết cho đi mà không tính toán, biết hy sinh phục vụ mọi người với lòng yêu mến, để từ đó mọi người có thể tin yêu Chúa vì nhận ra Nước Trời đang hiện diện ngay tại trần gian này. Amen.

DÂY ĐÀN ĐƯỢC THÁO RA CÓ CÔNG DỤNG GÌ ?





Chuyện thần thoại Hy lạp có kể lại như sau: một người dân thành Athen tỏ ra hết sức bở ngở khi quan sát thấy bậc hiền tài là Aesop nô đùa với đám trẻ con, liền tiến lại trách móc thái độ nô đùa không xứng đáng với một thiên tài như vậy. Ông Aesop bình tỉnh cầm lấy chiếc dây đàn tháo ra và đặt xuống mặt đường rồi hỏi: này bạn, xin vui lòng trả lời câu hỏi sau đây.

- Sợi dây được tháo ra có công dụng gì không?
Người vừa chỉ trích thái độ nô đùa như trẻ con của ông Aesop không biết phải trả lời như thế nào cho đúng. Ông Aesop thản nhiên nói tiếp: đây nhé, nếu ông cứ để cho dây đàn này căng mãi, thì chắc chắn sẽ có lúc nó sẽ đứt. Nhưng nếu ông tháo ra, cho nó có lúc không bị căng thẳng, thì chắc chắn sẽ được dùng lâu hơn.
Bản tính con người cũng thế, trên phương diện thể xác cũng như thinh thần, con người cần thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi đôi chút. Sau một ngày làm việc, con người cần thêm nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Nếu cứ làm việc làm mà không nghỉ ngơi thì chắc chắn thể xác cũng như tinh thần của chúng ta sẽ bị tiêu hao nhanh chóng, không làm được mãi như ý muốn.
Chúng ta hãy xác tính rằng, thời gian nghỉ ngơi không phải là thời gian uổng phí vô ích. Chúng ta hãy nhìn lại cuộc sống mình, xem đã dùng thời gian thế nào và hãy quyết định dành ra những giấy phút đặc biệt để nghỉ ngơi, và nghỉ ngơi trong tinh thần cảm tạ, kết hợp với Chúa, Đấng ban cho ta sức khỏe thể xác cũng như tình thần để thực hiện những công việc phục vụ anh chị em xung quanh, làm chứng cho lòng ta yêu mến Chúa thật tình.
Lạy Chúa, xin soi sáng giúp chúng con biết xếp đặt thời gian và biết quý chuộng sự nghỉ ngơi cần thiết cho thế xác cũng như tinh thần, nhưng đồng thời mỗi người chúng con sức khỏe thế xác và tinh thần, nhưng đồng thời mỗi người chúng con cũng biết săn sóc cho sức khỏe đó để có thể phục vụ chương trình Chúa muốn một cách hữu hiệu hơn. Dù ăn dù ngủ, dù làm bắt cứ điều gì, xin cho con được luôn làm vì lòng mến Chúa. Amen.
Đặng Thế Dũng

Thường thôi



Ngày xưa ở triều đại Trung Quốc có một viên tướng rất nỗi tiếng về môn bắn cung. Bất cứ ai sống trong triều đại đó cũng đều không thể không biết tới tên tuổi của ông ta. Không có một vật gì mà ông ta lại bắn không trúng, thậm chí kể cả một sợ dây thừng dùng để cột cánh bườm cũng đều bị ông ta hạ một cách dễ dàng cho dù rằng ở một vị trí rất xa với sợ dây.
Một hôm trong lúc ông ta đang luyện tập bắn cung, tình cờ có một người bán rượu đi ngang qua. Ông bán rượu này tỏ ra vẻ rất thờ ơ với những bài luyện tập của viên tướng, thấy vậy viên tướng liền biểu diễn ngay một màn bắn cung xuất chúng của ông bằng cách bắn đứt một sợi dây thừng ở cách ông ta rất xa, sau khi bắn xong viên tướng liền quay sang người bán rượu và hỏi:
- Sao, ông thấy tôi thế nào?
Người bán rượu liền trả lời một cách không ngần ngại:
- Thường thôi!....
Nghe người bán rượu trả lời như vậy, viên tướng hết sức tức giận liền hỏi lại:
- Vậy theo ông thấy thì trên đất nước Trung Hoa này có được bao nhiêu người bắn cung giỏi giống được như tôi, vậy mà tại sao ông lại cho là “thường thôi”?
Người bán rượu đáp:
- Nếu như ông cho ông giỏi, vậy tôi hỏi ông – nói tới đây người bán rượu móc từ trong người ông ta ra một tiền đồng và đặt nó lên một cái miệng chai rỗng, sau đó ông ta tiếp - ông có thấy được cái lỗ nhỏ xíu ở chính giữa cái đồng tiền này không? (tiền đồng của Trung Quốc thời xưa có một cái lỗ nhỏ ở chính giữa đồng tiền như chúng ta thường hay thấy ở trên hình của các vị thần tài). – vừa nói, tay ông ta chỉ vào cái lỗ nhỏ xíu nằm ở chính giữa cái tiền đồng mà ông ta vừa đặt nó lên trên cái miệng chai hồi nảy.
- Có ! – viên tướng đáp.
- Vậy ông có thể nào dùng một cái chai có chứa sẳn rượu trong đó và rót rượu đó vào trong cái chai rỗng này qua cái lỗ nhỏ xíu này của tiền đồng mà không làm cho tiền đồng này ướt được không? - người bán rượu hỏi, tay vừa chỉ vào cái lỗ nhỏ của tiền đồng nằm trên miệng của một cái chai rỗng.
Viên tướng vội đáp mà không cần suy nghĩ:
- Việc đó thì có gì đâu mà khó.
Nói tới đây viên tướng liền thực hiện theo những gì mà người bán rượu vừa thách thức. Nhưng quả thật rằng ông ta không thể nào mà không làm ướt được tiền đồng khi ông ta đổ rượu vào trong cái chai.
Người bán rượu lấy từ trong người ra một đồng tiền khác và đặt nó lên miệng của cái chai rỗng hồi nảy và từng bước thực hiện lại những gì mà ông ta vừa mới thách thức với viên tướng. Không có một chút xíu rượu nào dính vào tiền đồng cả…!
Sau khi bỏ chai rượu xuống, người bán rượu giải thích:
-Ông là một viên tướng, việc ngày đêm ông chú trọng vào công việc luyện tập binh khí và sử dụng thành thạo chúng thì đó cũng chỉ là chuyện đương nhiên thôi. Còn tôi là một người bán rượu, ngày đêm tôi phải bôn ba với công việc bán rượu cho nên việc tôi rót rượu thành thạo cũng chỉ là chuyện thường, vì thế nên không có gì đáng để tự hào cả!.