Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

NGÀY 29-5 THỨ SÁU SAU CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN


LỜI CHÚA: Mc 11, 11 -26
1 Đức Giê-su vào Giê-ru-sa-lem và đi vào Đền Thờ. Người rảo mắt nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bê-ta-ni-a cùng với Nhóm Mười Hai.
12 Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bê-ta-ni-a, thì Đức Giê-su cảm thấy đói.13 Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả.14 Người lên tiếng bảo cây vả: "Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa! " Các môn đệ đã nghe Người nói thế.
15 Thầy trò đến Giê-ru-sa-lem. Đức Giê-su vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Đền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu.16 Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Đền Thờ.17 Người giảng dạy và nói với họ: "Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp! "18 Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Đức Giê-su. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người.19 Chiều đến, Đức Giê-su và các môn đệ ra khỏi thành.
20 Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ.21 Ông Phê-rô sực nhớ lại, liền thưa Đức Giê-su: "Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi! "22 Đức Giê-su nói với các ông: "Anh em hãy tin vào Thiên Chúa.23Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: ÀDời chỗ đi, nhào xuống biển! , mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì sẽ được như ý.24 Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý.25 Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. (26 Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em)."


SUY NIỆM
Đoạn Phúc Âm ngày hôm nay gây ra một chút khó chịu cho ta vì sự khó hiểu, trong cách diễn tả của Thánh sử và cả thái độ của Chúa Giêsu. Thứ nhất là chuyện cây vả bị xen ngang bởi câu chuyện Chúa Giêsu vào Thành và thực hiện việc thanh tẩy đền thờ. Thứ hai, hai việc này có liên quan gì đến nhau không? Sao Chúa Giêsu lại đòi trái vả vào mùa mà nó không không có trái được?
Trọng tâm của Tin Mừng hôm nay là việc Chúa vào đền thờ và đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi đền thờ. Thánh Máccô đặt câu chuyện này xen giữa câu chuyện cây vả cũng nhằm dụng ý này. Khi nói về cây vả không ra trái, tác giả có dụng ý ám chỉ đến giới lãnh đạo Do thái đã biến đền thờ thành nơi buôn bán và hang ổ trộm cướp. Việc trích dẫn sách Giêrêmia nói rằng từ thời xưa, họ cũng đã tục hoá đền thờ bằng cách biến Nhà Chúa thành nơi tạp nham, trần tục, thoả mãn cho thói gian dối và háo danh của họ. Họ bảo họ thờ phượng Thiên Chúa nhưng lại đi áp bức người ngoại kiều, kẻ goá bụa, người nghèo khó, kẻ mồ côi. Họ leo thang việc cướp bóc và thói lưu manh. Làm những việc tội lỗi đó song song với việc thờ phượng, đó là một việc làm xấu xa đê tiện, họ lấy vải thưa che mắt thánh. Đó rõ ràng là một dân được tuyển chọn để thờ phượng Thiên Chúa đúng nghĩa nhưng đã tha hoá vì thói đời. Vườn nho đáng lẽ sinh trái nho thì sinh thành trái vả, quả đắng. Dân riêng không còn tốt lành nữa mà đã bị biến chất, thì nay để trở về, cần phải thanh tẩy, hoán cải, sám hối, bắt đầu bằng việc sám hối và thanh tẩy từ bên trong tâm hồn.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết xét mình luôn luôn. Để nhờ ơn Chúa, chúng con biết hoán cải và trở về với Ngài. Amen.

Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần VIII Thường Niên


29/5. Thứ Sáu. Hc 44,1.9-13; Mc 11,11-26
Bài Đọc: Hc 44,1.9-13
Chúng ta hãy ca tụng những vĩ nhân và các tổ phụ chúng ta qua các thời đại. Có những người không ai nhớ đến nữa: Họ qua đi như không bao giờ có họ, họ sinh ra như thể không có họ sinh ra, và con cháu của họ cũng thế. Nhưng có những người nhân hậu mà việc thiện của họ không bao giờ bị lãng quên. Dòng dõi họ được hưởng hạnh phúc, và họ sẽ có con cháu nối dòng, miêu duệ họ trung thành với lời giao ước và con cái họ nhờ họ cũng được trung thành. Miêu duệ họ sẽ tồn tại đến muôn đời, và vinh quang của họ không bao giờ bị lu mờ.
Tin Mừng: Mc 11,11-26
(Khi nghe dân chúng hoan hô), Chúa Giêsu vào thành Giê-rusalem, lên đền thờ và sau khi đã đưa mắt quan sát mọi sự, và lúc trời đã xế chiều, Người ra về Bêtania cùng với nhóm mười hai. Hôm sau, khi thầy trò rời bỏ Bêtania, Người thấy đói. Và khi thấy ở đàng xa có một cây vả nhiều lá, Người đến xem coi có trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người chỉ thấy có lá thôi, vì không phải là mùa có trái. Người phán bảo cây vả rằng: "Cho đến muôn đời sẽ không còn ai ăn trái của mi nữa". Và các môn đệ đã nghe Người nói.
Các ngài đến Giêrusalem. Và khi vào đền thờ, Chúa liền đuổi những người mua bán ở đó. Người xô đổ bàn của những người đổi tiền và ghế của những người bán chim câu. Người không để cho ai mang đồ vật đi ngang qua đền thờ. Người dạy bảo họ: "Nào chẳng có lời chép rằng: "Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dận tộc ư? Thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp". Điều đó đến tai các trưởng tế và luật sĩ, họ liền tìm cách giết Người, vì họ sợ Người, bởi tất cả dân chúng say mê giáo lý của Người. Chiều đến, Người ra khỏi thành.
Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, các ngài trông thấy cây vả đã chết khô tận rễ. Phêrô nhớ lại và thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, hãy coi, cây vả Thầy nguyền rủa đã chết khô rồi". Chúa Giêsu đáp: "Hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật các con, nếu ai bảo núi kia: 'Hãy dời đi và gieo mình xuống biển', mà trong lòng không hồ nghi, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì người ấy sẽ được như ý. Vì vậy Thầy bảo các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các con sẽ được điều đó. Và khi các con đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều gì bất thuận với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời cũng tha cho các con. Nếu các con không tha thứ, thì Cha các con trên trời cũng không tha tội cho các con".
Suy Niệm
Đối với người Việt Nam chúng ta có câu: “Trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng hãy còn trơ trơ”. Có những cách sống, những việc làm sẽ lưu danh muôn thuở. Những công việc đó, cách sống đó có hai thái cực: tích cực và tiêu cực.
Theo hướng tích cực thì sách Huấn ca mời gọi chúng ta hãy ca tụng những vĩ nhân và các tổ phụ qua các thời đại, vì họ nhân hậu và việc thiện họ làm không bao giờ bị quên lãng. Họ được hạnh phúc, con cháu họ được thơm lây và miêu duệ họ sẽ noi gương theo cách sống của họ.
Theo hướng tiêu cực: người xưa nói: “Cọp chết để da, người chết để tiếng”. Danh thơm tiếng tốt thì không nói làm gì. Có những người chỉ sống vì mình, cho mình, gây nên tai tiếng xấu muôn đời. Bia miệng sẽ vẫn nhắc đến họ, nhưng nhắc để răn đe con cháu đừng chạy theo vết xe đổ của họ.
Có những người sống âm thầm. Họ sinh ra không ai biết, họ chết không ai hay. Sách huấn ca nói: họ qua đi như không bao giờ có họ. Họ sinh ra như thể không có họ sinh ra. Một cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì. Chắc chắn đây không phải là cách sống của mỗi Kitô hữu chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con sống thế nào để xứng đáng là chứng nhân của Chúa, để xứng đáng là môn đệ của Chúa. Và để chúng con có thể là một tấm gương cho thế hệ mai sau. Đừng để cuộc đời chúng con qua đi một cách vô ích, vì như thế chúng con đã phụ tình Chúa đã thương yêu con.


29/05/2015 Thứ Sáu VIII Mùa Thường Niên Năm B


PHÚC ÂM: Mc 11, 11-26
"Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc. Các ngươi hãy tin vào Thiên Chúa".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

(Khi nghe dân chúng hoan hô), Chúa Giêsu vào thành Giê-rusalem, lên đền thờ và sau khi đã đưa mắt quan sát mọi sự, và lúc trời đã xế chiều, Người ra về Bêtania cùng với nhóm mười hai. Hôm sau, khi thầy trò rời bỏ Bêtania, Người thấy đói. Và khi thấy ở đàng xa có một cây vả nhiều lá, Người đến xem coi có trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người chỉ thấy có lá thôi, vì không phải là mùa có trái. Người phán bảo cây vả rằng: "Cho đến muôn đời sẽ không còn ai ăn trái của mi nữa". Và các môn đệ đã nghe Người nói.

Các ngài đến Giêrusalem. Và khi vào đền thờ, Chúa liền đuổi những người mua bán ở đó. Người xô đổ bàn của những người đổi tiền và ghế của những người bán chim câu. Người không để cho ai mang đồ vật đi ngang qua đền thờ. Người dạy bảo họ: "Nào chẳng có lời chép rằng: "Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dận tộc ư? Thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp". Điều đó đến tai các trưởng tế và luật sĩ, họ liền tìm cách giết Người, vì họ sợ Người, bởi tất cả dân chúng say mê giáo lý của Người. Chiều đến, Người ra khỏi thành.

Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, các ngài trông thấy cây vả đã chết khô tận rễ. Phêrô nhớ lại và thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, hãy coi, cây vả Thầy nguyền rủa đã chết khô rồi". Chúa Giêsu đáp: "Hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật các con, nếu ai bảo núi kia: 'Hãy dời đi và gieo mình xuống biển', mà trong lòng không hồ nghi, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì người ấy sẽ được như ý. Vì vậy Thầy bảo các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các con sẽ được điều đó. Và khi các con đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều gì bất thuận với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời cũng tha cho các con. Nếu các con không tha thứ, thì Cha các con trên trời cũng không tha tội cho các con". Đó là lời Chúa.
CHIA SẺ :
Thiên Chúa là tình yêu, nên nơi Ngài ở không thể có đố kỵ, hận thù, oán ghét. Thiên Chúa là sự thánh thiện, nên nơi Ngài ở không thể có những dâm bôn, chè chén, tục tằn. Thiên Chúa là sự thật, nên nơi Ngài ở không thể có gian manh, lọc lừa, tham lam và trộm cướp.
Chính vì không muốn để cho con người biến Ðền Thờ Thiên Chúa thành hang trộm cướp, mà theo thuật trình Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã tẩy uế Ðền Thờ. Ngài đuổi những kẻ buôn bán, lật bàn của những kẻ đổi bạc và xô ghế của những người bán bồ câu. Ngài bảo: "Nhà Ta được gọi là nhà cầu nguyện của các dân tộc, thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp".
Ngày nay, có những ngôi thánh đường vì hậu quả của chiến tranh, hay vì lý do này lý do khác, đã trở nên hoang tàn, không còn được dùng làm nơi thờ phượng nữa. Cũng có những ngôi thánh đường nguy nga, đồ sộ, nhưng chẳng ai đến dự lễ cầu kinh nữa, mà chỉ để cho du khách đến tham quan như một di tích lịch sử, một kiến trúc nghệ thuật. Bên cạnh đó, tại những miền quê hẻo lánh, có những tín hữu nghèo muốn dựng lên một nhà nguyện đơn sơ để làm nơi đọc kinh cầu nguyện chung với nhau mà không sao làm được. Tuy nhiên, có một điều mà không mấy người tín hữu nghĩ tới, đó là chính tâm hồn của mỗi người là Ðền Thờ của Chúa Ba Ngôi.
Thật thế, nhờ Bí tích Rửa tội, tâm hồn người tín hữu đã trở thành Ðền thờ nơi Thiên Chúa ngự trị. Nhưng thay vì ý thức sự hiện diện sống động của Thiên Chúa trong tâm hồn để sống thân tình với Ngài, chúng ta lại đưa vào đó biết bao chuyện gian tham, lọc lừa, trộm cắp, mưu mô, hận thù, ghen ghét. Chúa Giêsu có lý để khiển trách chúng ta, như Ngài đã phẫn nộ với những kẻ buôn bán trong Ðền Thờ ngày xưa: "Nhà Ta là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cắp".
Xin Chúa thanh tẩy tâm hồn chúng ta khỏi mọi vết nhơ tội lỗi, gian tham, lọc lừa, kiêu căng và ích kỷ, để tâm hồn chúng ta mãi mãi là Ðền Thờ của Thiên Chúa, và nhờ thế, Thiên Chúa sẽ mãi mãi ở với chúng ta từ nay và cho đến muôn đời.
-Lạy Chúa, xin cho chúng con sống thế nào để xứng đáng là chứng nhân của Chúa, để xứng đáng là môn đệ của Chúa. Và để chúng con có thể là một tấm gương cho thế hệ mai sau. Đừng để cuộc đời chúng con qua đi một cách vô ích, vì như thế chúng con đã phụ tình Chúa đã thương yêu con.AMEN. 


Tuần 8 Thường Niên Năm B – Thứ Sáu, ngày 29.05.2015


Lời Chúa : Mc 11, 11-26Khi ấy, Ðức Giêsu vào Giêrusalem và đi vào Ðền Thờ. Người rảo mắt, nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bêtania cùng với Nhóm Mười Hai.
Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phêrô sực nhớ lại, liền thưa Ðức Giêsu: “Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!” Ðức Giêsu nói với các ông: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: ‘Dời chỗ đi, nhào xuống biển!’, mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì điều ấy sẽ được ban cho. Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu nguyện và xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em.” 
Suy niệm
Đền thờ là nơi Thiên Chúa hiện diện và cư ngụ ở giữa dân Ngài. Đó cũng là nơi các tín hữu qui tụ, họp nhau cầu nguyện dâng lời tạ ơn Thiên Chúa và thể hiện sự hiệp thông liên đới trong cộng đoàn. Chúa Giêsu lên Đền thờ là để gặp gỡ Thiên Chúa. Đối với Người, Đền thờ là nhà của Cha Người – nhà cầu nguyện (Mc 11,17). Vì thế, khi chứng kiến tiền đường Đền thờ trở thành nơi buôn bán, Chúa Giêsu đã phẫn nộ, xua đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi Đền thờ (Ga 2,16). Chúa Giêsu không hề có thái độ bất kính với Đền thờ, nơi mà Người đã được dâng hiến (x. Lc 2,22), đã giảng dạy những giáo huấn quan trọng (x. Ga 18,20), và cũng đã từng nộp thuế Đền thờ cho mình và cho ông Phêrô (x. Ga 17,24-37). Hơn nữa, Chúa Giêsu còn giới thiệu Người chính là Đền Thờ đích thực của Thiên Chúa (x. Ga 2,21), là nơi ở vĩnh viễn của Thiên Chúa giữa loài người: “đã đến giờ các người sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải trên núi này hay tại Giêrusalem” (x. Ga 4, 21), nhưng chính là ở nơi thân xác phục sinh của Đức Kitô - ngôi Đền thờ thiêng liêng của Thiên Chúa.
Qua ân sủng của Bí tích Rửa tội, mỗi Kitô hữu đã được tháp nhập vào Đức Kitô nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần, chính chúng ta cũng đã trở nên ngôi đền thờ của Thiên Chúa hằng sống (x. 2Cr 6, 16). Ý thức được điều đó, chúng ta được mời gọi hoán cải và canh tân đời sống mình mỗi ngày để trở nên những viên đá sống động và thánh thiện, hầu xây dựng nên ngôi đền thờ thiêng liêng cho Thiên Chúa ngự trị.
Lạy Chúa, xin ban ơn trợ giúp chúng con, cho chúng con biết từ bỏ đi những ý riêng, không ngừng đổi mới tâm hồn để xứng đáng trở nên ngôi Đền thờ cho Thiên Chúa ngự trị. Amen.

Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bêtania, thì Ðức Giêsu cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: “Ðời đời không còn ai ăn trái của mày nữa!” Các môn đệ đã nghe Người nói thế.
Thầy trò đến Giêrusalem. Ðức Giêsu vào Ðền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Ðền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Ðền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: “Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện dành cho mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Ðức Giêsu. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Ðức Giêsu và các môn đệ ra khỏi thành.

CÁNH CỔNG THIÊN ĐÀNG VÀ HOẢ NGỤC




Một võ sĩ Samurai có lần đến hỏi một nhà sư tu theo giáo phái Thiền:
– Thưa nhà sư, có thiên đàng không? Có địa ngục không? Nếu có thiên đàng, địa ngục thì cổng vào ở đâu? Ở đâu tôi có thể bước vào?
Đấy là câu hỏi của một võ sĩ. Mà võ sĩ thì luôn đơn giản. Họ chỉ biết hai thứ: cuộc sống và cái chết, ngoài ra, ho không cần thứ triết học nào khác. Võ sĩ này chỉ đơn giản muốn biết cổng vào ở đâu để tránh địa ngục. Nhà sư cũng trả lời theo lối đơn giản nhất để võ sĩ có thể hiểu được.
– Anh là ai? – nhà sư hỏi.
– Tôi là Samurai.
Samurai ở nước Nhật là một danh hiệu cao quý. Điều này có nghĩa là một người lính hoàn hảo mà không bao giờ suy nghĩ về cuộc sống. Võ sĩ Samurai nói: “Tôi là thủ lĩnh của Samurai. Nhật Hoàng cũng kính trọng tôi”. Nhà sư mỉm cười trả lời:
– Anh mà là Samurai ư? Trông anh có vẻ như một kẻ hành khất!
Câu nói này động chạm đến lòng tự hào của Samurai. Người võ sĩ đã quên mất rằng mình đi đến đây để làm gì, liền rút kiếm để giết chết nhà sư. Nhà sư cười bảo:
– Đấy chính là cổng vào Địa ngục. Với kiếm trong tay, trong cơn giận dữ – anh sẽ mở được nó.
Điều này thì võ sĩ có thể hiểu ra và nhận thức ngay được. Samurai đút kiếm vào bao, còn nhà sư bảo:
– Còn đây là cổng vào Thiên đàng.
Thiên đàng và Địa ngục ở trong mỗi con người, và những cánh cổng – ở trong mỗi con người. Nếu ta không nhận thức được – đấy là cổng vào địa ngục. Còn nếu ta tỉnh táo và nhận thức được – đấy là cổng vào thiên đàng. Trí tuệ là thiên đàng, trí tuệ là địa ngục và trí tuệ là phương tiện để trở thành địa ngục hoặc thiên đàng. Người ta vẫn thường nghĩ rằng mọi thứ đều ở đâu đó bên ngoài mình. Địa ngục và thiên đàng không phải ở bên kia thế giới, địa ngục và thiên đàng ở đây, ngay lúc này. Những cánh cổng luôn luôn mở. Trong mọi khoảnh khắc bất kỳ ta có thể tự lựa chọn giữa địa ngục và thiên đàng.
Sưu tầm

Đôi bàn tay đẹp nhất

Một thành niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta.Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoành thành vượt bậc.

Viên giám đốc : “Anh đã được học bổng của những trường nào ?”. “Thưa không “ “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao ? “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí”. Viên giám đốc lại hỏi : “Mẹ của anh làm việc ở đâu ?”.Chàng thanh niên đáp : “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo” .

Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem.Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.Viên giám đốc : ‘ Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không ?” “Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách.Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi”, chàng thanh niên đáp.Viên giám đốc lại bảo : “Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở về nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh và rồi ngày mai đến gặp tôi”.

Đến lúc ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của mình.Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với mẹ và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà.Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ.Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

Cháng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ, vửa lau, nước mắt chàng tuôn tràn.Đây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi bàn tay mẹ mình : đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen.Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước.Lầu đầu tiên trong đời chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trà học phí cho chàng từ bao lâu nay.Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng. Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ, chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần quần áo còn lại cho mẹ.Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.

Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty.Viên giám đốc còn thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng, ông hỏi : “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không ?”chàng thanh niên đáp : “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ và cũng giặt hết phần áo quần còn lại” Viên giám đốc : “Cảm tưởng của anh ra sao”.Chàng thanh niên trả lời : “Thứ nhất, bây giờ tôi mới hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn.Không có mẹ, tôi không thể có được thành tựu được như hôm nay.Thứ hai, qua việc hợp tác và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc.Thứ ba, tôi hiểu sâu xa tầm quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói : “Đây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi.Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận”.Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền.Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội.Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.


Và hơn hết, chàng trai hiểu rằng, thành tựu ngày hôm nay nhờ vào đôi bàn tay đẹp nhất. Đôi bàn tay mẹ.


SUY NGẪM





Một ông thầy giáo mới dạy nhận ra rằng trong lớp có một cậu bé luôn luôn bị chửi là ngu. Trong giờ ra chơi ông hỏi nhóm bạn lý do.

- Thì nó là thằng ngu thật mà thầy. Nếu mà đưa cho nó đồng xu to 5 rúp và đồng xu nhỏ 10 rúp, thì nó sẽ chọn đồng 5 rúp, vì nó nghĩ đồng 5 rúp có kích thước to hơn thì là tốt hơn. Đây, thầy nhìn nhé!


Một bạn trong nhóm giơ 2 đồng xu và cho cậu kia chọn. Và cậu vẫn chọn đồng 5 rúp như trước. Thầy giáo ngạc nhiên hỏi:

- Sao em lại chọn 5 rúp mà không chọn 10 rúp?

- Thầy nhìn này, đồng 5 rúp to hơn mà!

Tan trường, thầy đến chỗ cậu bé.

- Chẳng nhẽ em không thể hiểu được đồng 5 rúp chỉ to hơn về mặt kích thước, nhưng đồng 10 rúp thì em có thể mua được nhiều thứ hơn?

- Nếu em lấy 10 rúp thì lần sau bọn nó sẽ không cho em nữa. Cậu bé trả lời.

Kết: Đừng vội vàng đánh giá người khác khi bạn chưa hiểu hết về họ.

Muốn Thành Công Phải Chiến Thắng Bản Thân


Ba Ân và Gia Lâm là hai anh em sinh đôi. Trong một trận hỏa hoạn, nhân viên cứu hỏa đã cứu được hai anh em, đã bị phỏng rất nặng.

Sau đó, họ đã đưa hai anh em đến một bệnh viện gần nhất. Tuy sống sót, nhưng trận lửa đó đã hủy đi gương mặt của họ. Ba Ân luôn than thở với bác sĩ: “Hình dạng trở nên như vậy tôi làm sao sống và gặp mọi người đây, làm sao nuôi sống bản thân?”. Ba Ân đã mất đi lòng tin đối với bản thân, không còn dũng khí để tiếp tục sống, tuyệt vọng và nói: “Sống như vậy thà chết còn hơn”. Nhưng Gia Lâm cố gắng khuyên Ba Ân: “Trận lửa đó chỉ có hai đứa mình sống sót, vì thế hãy tôn trọng mạng sống của mình. Cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng ý nghĩa”.
Sau khi xuất viện, Ba Ân không chịu được những ánh mắt nhìn soi mói và có phần ghê sợ của mọi người, nên đã uống thuốc để kết liễu cuộc đời mình. Về phần Gia Lâm cũng rất gian nan để tiếp tục tồn tại, nhưng cho dù gặp bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, anh vẫn cắn răng chịu đựng và luôn tự nhắc nhở bản thân: “So với mọi người thì sinh mạng của mình càng quý hơn”.
Cũng như mọi ngày, Gia Lâm vẫn giao hàng đến Gia Châu như thường lệ. Khi đó trời đang mưa rất to, đường rất trơn, Gia Lâm phát hiện có một người đang đứng trên cầu. Lúc đó anh ấy lập tức dừng xe. Gia Lâm chưa kịp chạy đến thì người đàn ông đó đã nhảy xuống sông, lập tức Gia Lâm lao theo để cứu người đàn ông đó. Sau khi được Gia Lâm cứu sống, ông ta vẫn tiếp tục nhảy xuống, Gia Lâm lại cứu đến khi bản thân anh sắp chết.
Sau đó, Gia Lâm mới biết người mình vừa cứu sống là một tỷ phú. Vì buồn chuyện gia đình và bế tắc trong kinh doanh, nên ông không muốn sống nữa. Sau khi tỉnh lại, ông được Gia Lâm khuyên nhủ, Tỷ phú đó rất cảm kích Gia Lâm, sau đó hai người kết bạn và cùng Gia Lâm xây dựng lại sự nghiệp. Từ một tài xế giao hàng không đủ 10.000 đồng mà dựa vào năng lực của chính mình, Gia Lâm đã gầy dựng nên một sự nghiệp lớn với tài sản hơn 3 tỷ đồng. Mấy năm sau, với sự phát triển của y học, Gia Lâm đã phẩu thuật gương mặt bằng số tiền mà anh kiếm được.
Trong nghịch cảnh, con người trước tiên phải chiến thắng bản thân chứ không phải người khác. Như vậy mới thành công trong mọi mặt. Có trải qua mưa gió trên đường đời mới có thể để lại những dấu chân thành công của mình.
SƯU TẦM

Thế Gian Chỉ Là Quán Trọ



Một người đàn ông khi còn sống chuyên làm nghề quảng cáo. Khi ông ta chết, ông ta đến gặp diêm vương. Diêm vương ân cần hỏi ông: " Muốn ở thiên đàng hay hỏa ngục." Ông ta ngập ngừng đáp. Tôi chưa thấy thiên đàng hay hỏa ngục như thế nào thì làm sao tôi có thể chọn!. Diêm vương dẫn ông ta đến một nơi và chỉ cho ông ta thấy cảnh thiên đàng. Đó là một nơi mát mẻ, yên lặng, thanh bình, vui chơi..., người ta ăn nói nhẹ nhàng, lịch thiệp. Sau đó, Diêm vương dẫn ông ta đến xem hỏa ngục, thì ông ta thấy vui nhộn, người ta ăn nhậu, vui vẻ, có các cô gái chân dài, trẻ đẹp múa hát. Thế là ông ta thích thú. Khi nhìn thấy thiên đàng và hỏa ngục rồi, ông ta mau mắn trả lời: ở thiêng đàng buồn quá, tôi thích chọn quả ngục vui sướng hơn. Thế là Diêm vương sai hai thằng quỷ đưa ông ta vào hỏa ngục. Vừa đến nơi, ông ta hoảng hốt la hét lên: nóng quá làm sao tôi chịu nổi, ông ta la hét lên: sao không có ăn nhậu hay các cô gái đẹp gì cả, toàn là lũ quỷ đen đang hành hạ các tội nhân. Ông ta tức giận quay lại hỏi Diêm vương. Thế hỏa ngục lúc ông chỉ cho tôi ở đâu? Diêm vương khoái trí cười trả lời: " Đồ ngu, đồ thứ tham lam duc vọng, đó chỉ là quảng cáo thôi." Đời là thế đấy! Và ông cũng làm nghề quảng cáo mà.

Người ta thường nói: "Sinh nghề tử nghiệp". Khi còn sống ông ta cũng đã dùng nhiều cách mánh khóe, gian lận, sảo huyệt để quảng cáo và đánh lừa người khác để làm lợi cho mình. Đến khi chết rồi, ông ta vẫn còn cái tính tham lam, tính toán, nên bị Diêm vương cao tay đánh lừa ông ta. "Gậy ông đập lưng ông". Một cách nào đó, câu chuyện này có thể minh họa cho lối sống thực dụng của con người trong thời đại này. Cuộc sống là một cuộc chay đua để kiếm tìm danh lợi, của cải, vật chất, hưởng thụ và khoái lạc. Mạnh được yếu thua. Do đó, việc quảng cáo là tuyệt chiêu để đánh lừa người khác, đánh bóng tên tuổi và tạo sự hấp dẫn để che lấp sự giả tạo bên trong. Con người nhìn nhau qua lăng kính vẻ bên ngoài hơn là cái giá trị thiêng liêng cao đẹp, lấy lợi trước mắt mà quên tác hại đằng sau, thấy xác quên hồn. Chúng ta vẫn biết sai lầm, nguy hiểm, tội lỗi, nhưng cuộc sống lôi cuốn chúng ta chạy theo cuộc chơi của thế gian, bất chấp tất cả vì nhu cầu cuộc sống, và ta lại bảo: đời là thế.


" Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật bến bây giờ!
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc."
..................................................


(Trở Về Với Cát Bụi - khuyết danh)
Dù biết rằng, thế gian chỉ là quán trọ dừng chân. Của cải, danh vọng chỉ là phù du và cát bụi, thế mà chúng ta vẫn mãi mê kiếm tìm. Đâu là nơi chốn đích thực, thì hôm nay Chúa Giê-su chỉ cho ta nơi đó là trên Trời. Ngài về Trời trong ánh vinh quang rạng ngời, nơi đó con người tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, và không còn tranh giành ganh đua tua thiệt. Mọi người sống trong thanh bình, yêu thương. Nhưng để đạt tới thiên đàng, gặp được thiên nhan Chúa, thì chúng ta cần phải hoàn thành cuộc sống nơi trần gian này.
Nước Trời không phải xây dựng trong mây gió, nhưng là sống và thực hiện tốt trong thực tại trần gian này. Chúa Giê-su căn dặn các tông đồ hãy đi làm việc cho nước Chúa. Hoàn thành bổn phận trách nhiệm người con dân của Chúa ở trần gian, đó là điều kiện để đạt tới hạnh phúc Nước Trời. Nhiệm vụ đó không chỉ là sống tốt, sống công bình bác ái mà còn là nhiệm vụ mang ánh sáng và gieo Tin Mừng cho thế gian. Việc làm tốt ở trần gian là cách xây dựng Nước Trời mai sau. Trần gian này chỉ là quán trọ dừng chân, nó không vĩnh cửu, nhưng là cơ hội cho ta đạt tới hạnh phúc viên mãn Nước Trời.
Lạy Chúa, xin chỉ cho con đường đi của Chúa, Xin hướng dẫn con theo lối bước của Ngài, để hồn con ngập tràn niềm vui, bình an và thanh thoát. Ngài về Trời trong ánh sáng vinh quang, và xin cho con luôn biết khao khát tìm kiếm Nước Trời quê hương vĩnh cữu. Amen.

HÃY DÀNH THỜI GIAN CHO GIA ĐÌNH


Một người đàn ông đi làm về muộn, rất mệt mỏi và căng thẳng. Cậu bé con mới lên 7 đang đứng đợi người cha yêu dấu trở về nhà ở cửa ra vào. Khi nhìn thấy cha, cậu bé lại gần, ôm lấy và rụi đầu vào người cha. Bất ngờ cậu bé hỏi: “Bố ơi, mỗi một giờ bố làm ra bao nhiêu tiền?”

Người cha vừa thoát khỏi một đống công việc bừa bộn rất bực mình về câu hỏi của cậu bé. Ông thoáng nghĩ đó không phải là việc của trẻ con.
Tuy nhiên cậu bé cứ khăng khăng muốn biết mỗi giờ người cha của mình kiếm được bao nhiêu. Cuối cùng, người đàn ông cũng nói cho cậu bé biết rằng mỗi giờ ông chỉ kiếm được 20 đô.
Cậu bé con suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng: “Bố ơi, bố có thể cho con vay 10 đô được không ạ?
Người cha lúc này trở nên tức giận không kiềm chế nổi mình. Ông nghĩ rằng con mình lại muốn vòi vĩnh những thứ đồ chơi xa xỉ hay một thứ gì khác mà ông phải đánh đổi hàng giờ làm việc mệt nhọc mới có được.
Ông mắng: “Con thật là ích kỷ đấy, con biết bố đã phải làm việc như thế nào không? Đi về phòng ngay đi!”
Cậu bé mắt ươn ướt khi thấy thái độ giận dữ của cha, cậu lầm lũi đi lên phòng.
1 tiếng sau, người cha cảm thấy đã nguôi giận phần nào và bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của đứa con. Ông nghĩ chắc hẳn phải có việc gì quan trọng lắm thì cậu mới xin ông 10 đô như vậy vì chưa bao giờ cậu bé hỏi xin tiền.
Người cha lặng lẽ đi lên phòng đứa con và gõ cửa.
“Con còn thức không con trai?”
Cậu bé thổn thức: “Chưa bố à.”
Người cha chậm rãi: “Bố nghĩ rồi, có lẽ bố đã hơi nóng. Bố đi làm cả ngày nên mệt quá. Bố cài 10 đô của con vào cánh cửa rồi nhé!”
Cậu bé lao ra cửa, nhìn bố, mỉm cười. Cậu chạy vào phòng, lật gối lên và mang ra cho người bố 1 xấp tiền lẻ và hào hứng: “Bố ơi, bây giờ thì con có đủ tiền rồi.”
Người cha nghiêm khắc nhìn con, ông gằn giọng: “Tại sao con vẫn muốn bố cho tiền trong khi đã có?”
Đứa con ngây thơ: “Vì con chưa đủ tiền mà.”
Nó nhanh nhảu: “Bố ơi, giờ con đã có đủ 20 đô rồi. Bố ơi, con có thể mua được 1 tiếng làm việc của bố. Mai bố nhớ về nhà sớm hơn 1 tiếng ăn cơm với con nhé!”
Người cha sững lại, cố kìm dòng nước mắt. Ông ôm cậu bé vào lòng và nói: “Bố thực sự xin lỗi con trai yêu quý!”
- SƯU TẦM -

Trắng Tay Thì Đã Sao!


Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông định tự tử. Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:

– Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
– Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nổi. Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
– Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được?!
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử. Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà! Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
– Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
– Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một nhận thức lớn! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!
Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa.
Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì. Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này!!!
Sưu tầm

CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO


Cách đây rất lâu, ở một làng nọ có một cây táo cổ thụ. Hàng ngày có một cậu bé hay ra chơi đùa với cây. Cậu leo trèo lên ngọn cây, hái táo để ăn và khi đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó. Cậu rất yêu quý cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu.
Thời gian trôi đi, cậu bé ngày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa. Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất buồn bã. Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó, nhưng cậu từ chối:
- Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn chơi đồ chơi kia nhưng tôi không có tiền để mua chúng.
- Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói: Nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng khi nghe đề nghị như vậy. Cậu hái hết các quả táo mang đi bán và không trở lại nữa. Cây táo rất buồn vì nhớ cậu.
Một ngày kia, cậu bé ngày nào đã trở thành một chàng trai, đến bên cây táo. Nó rất vui mừng và đề nghị cậu chơi đùa với nó. Nhưng chàng trai từ chối và đề nghị cây táo hãy cho chàng một ngôi nhà để gia đình của chàng trú ẩn.
- Tôi không có nhà để cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà.
Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây, vui vẻ mang đi. Cây táo rất hạnh phúc khi thấy chàng trai vui nhưng không thấy chàng quay lại. Nó trở nên buốn bã và cô độc.
Vào một ngày hè nóng nực rất lâu sau đó, người đàn ông - cậu bé lại xuất hiện. Và cây táo lại rất vui mừng. Nó muốn chơi đùa, nhưng người đàn ông ấy từ chối vì mệt mỏi. Ông ấy muốn có một chiếc thuyền để nghỉ ngơi và muốn cây táo giúp mình. Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của nó đề làm thuyền. Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện nữa.
Cuối cùng, vào một buổi chiều, ông lão - cậu bé đã xuất hiện.
- Ôi con trai, bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói - Không còn những quả táo chín ngọt.
- Con không còn răng để ăn táo…
- Cũng không còn cành để con leo...
- Con không đủ sức để làm việc đó.
- Thật sự ta không còn gì nữa, chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc…
- Con không cần cái gì nữa cả. Chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi.
Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây. Cây táo rất đỗi vui mừng. Nó cười qua làn nước mắt.
---
Đây là một câu chuyện ngụ ngôn dành cho tất cả mọi người. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn bé chúng ta rất thích chơi đùa với bố mẹ. Nhưng khi chúng ta lớn thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về khi chúng ta cần lấy thứ gì hay chúng ta có những nỗi phiền muộn. Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha thứ đón nhận chúng ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta được hạnh phúc. Cha mẹ đã hy sinh một đời vì con cái. Vì vậy hãy yêu quý cha mẹ dù ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào!
- SƯU TẦM -

Bài hay về cuộc sống


Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
Khi chim chết, kiến ăn nó.
Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.
Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,
Nhưng đừng quên rằng,
Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.
Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,
Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.
Hãy là người tốt và làm những điều tốt.
Thử nghĩ mà xem,
Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý,
Nhưng sao chúng ta lại không xử dụng nó theo đúng ý của Ngài:

1-Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.

2-Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.

3-Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.

4-Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.

5-Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.

Một bài kinh rất hay để mình đọc mỗi ngày ít nhất 1 lần. Không biết mình có thể thực hành được không?

Dễ mà khó đấy. Rất ngắn gọn nhưng vô bờ vô bến !!!

Sưu tầm

CON RẮN VÀ LƯỠI CƯA


Một đêm nọ, một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc.
Người thợ mộc vốn khá bừa bộn, đã để lại một số công cụ nằm trên sàn nhà trong số đó có một cái cưa.
Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ.
Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu.
Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã “chết rồi”.
Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng thật mạnh trước khi bò đi. Sáng hôm sau, người thợ mộc rất ngạc nhiên khi thấy một con rắn chết trước cửa nhà mình.
Bài học:
Đôi khi, trong lúc cố gắng làm tổn thương người khác, chúng ta chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
- SƯU TẦM -

Thứ Năm tuần VIII: Đường về ánh sáng


Mc 10, 46-52
46 Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. 47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng : "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !" 48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng : "Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !" 49 Đức Giê-su đứng lại và nói : "Gọi anh ta lại đây !" Người ta gọi anh mù và bảo : "Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy !" 50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. 51 Người hỏi : "Anh muốn tôi làm gì cho anh ?" Anh mù đáp : "Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được." 52 Người nói : "Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh !" Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

Thế giới hôm nay có rất nhiều người đang phải sống trong cảnh tối tăm vô cùng đáng sợ, đó không phải bóng tối vẫn ngập tràn không gian mỗi đêm, nhưng là sự tối tăm trong tâm hồn. Điều đáng nói là họ chẳng có ý thức gì về tình trạng đau khổ của mình, thậm chí còn cảm thấy sung sướng khi “sống mù lòa” như vậy. Tình trạng này nếu cứ kéo dài sẽ làm cho tâm hồn trở nên bạc nhược, mất đi khả năng khát khao ánh sáng thật, cuối cùng sẽ dẫn đến sự đổ vỡ, bế tắc không cách gì có thể cứu vãn được.

Bài Tin Mừng theo thánh Marcô hôm nay vẽ ra trước mắt ta hình ảnh anh mù Bartimê, đặc biệt là con đường tìm đến ánh sáng của anh. Đây là con đường có nhiều chặng:

- Ý thức được tình trạng của mình: Theo những gì được Marcô tường thuật lại, ta biết chắc chắn Bartimê đã ý thức rất sâu sắc tình trạng đau khổ của mình. Sự ý thức này luôn đi kèm với ý thức về sự bất lực của mình, rằng tự mình không thể nào mang đến ánh sáng đích thực cho bản thân. Hơn ai hết, chắc chắn Bartimê là người hiểu rõ giá trị của ánh sáng và vô cùng khát khao có được ánh sáng.

- Bartimê biết được ai là người có thể mang lại ánh sáng cho mình đó chính là Đức Giêsu người Nazaret. Bằng chứng là khi nghe Người đi qua, anh đã ngay lập tức lên tiếng xin người giúp đỡ mình thoát khỏi tình trạng bế tắc. Anh cầu xin Chúa với tất cả lòng tin yêu chân thành và sâu sắc.

- Điều quan trọng hơn để ước mơ của anh trở thành sự thật đó là sự xác tín tuyệt đối vào Đức Giêsu. Niềm tin chính là nền tảng để từ đó Chúa thực hiện cho anh điều anh vẫn hằng khao khát, đó là có được ánh sáng.

Xin Chúa giúp chúng ta cũng có đủ nhạy cảm để nhận ra tình trạng thiếu “ánh sáng” trong môi trường mình sống, đặc biệt trong chính tâm hồn mình. Ước gì khi ý thức sâu sắc sự tăm tối này, chúng ta biết chạy đến cùng Thiên Chúa và mở lòng ra với Người bằng một niềm xác tín chân thành: chỉ duy mình Người mới có thể chữa lành sự mù lòa nơi ta và dẫn đưa ta đến Ánh Sáng – hạnh phúc thật.