Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

28/06/2015 Chúa Nhật Tuần XIII Mùa Thường Niên Năm B

PHÚC ÂM: Mc 5, 21-43 {hoặc 21-24. 35-43}
"Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".}
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn. Đó là lời Chúa.
CHIA SẺ :
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta đi vào thế giới ấy, thế giới của những câu hỏi "tại sao", mà lý trí con người không thể lý giải được. Phép lạ một người đàn bà bị băng huyết được chữa lành nhờ chỉ chạm đến áo của Chúa Giêsu, và phép lạ một em bé gái chết được Chúa Giêsu cho sống lại; cả hai phép lạ đều phát xuất từ lòng tin của con người. Ông trưởng hội đường đã biểu lộ lòng tin bằng cách lặn lội tìm đến với Chúa Giêsu xin Ngài tới đặt tay trên con gái của ông; người đàn bà băng huyết tin một cách mãnh liệt nơi sức mạnh phát xuất từ con người Chúa Giêsu. Nơi ông trưởng hội đường, lòng tin được tuyên xưng tỏ tường; nơi người đàn bà băng huyết, niềm tin rụt rè kín đáo. Nhưng dù tỏ tường hay kín đáo, chính lòng tin đã giúp cho phép lạ xảy ra, như Chúa Giêsu đã nói với người đàn bà: "Lòng tin của con đã cứu chữa con".
Niềm tin làm cho con người được sống, điều này vẫn thường xảy ra trong đời sống con người. Tất cả những thành công trong cuộc sống đều nhờ ở niềm tin, nhưng niềm tin tôn giáo thì quan trọng hơn, bởi vì chính sự sống tinh thần và tâm linh mới là điều cần thiết cho con người đạt được thành công. Có tất cả, nhưng thiếu đời sống tâm linh, con người vẫn như sống dở. Sống sung mãn, sống dồi dào, chính là sống nội tâm. Chỉ có một đời sống nội tâm sung mãn mới giúp con người thấy được, cảm nhận được những gì mà giác quan và lý trí không thể đạt được.
Cuộc sống vốn là một phép lạ, từng hơi thở con người là một phép lạ, mỗi ngày là một phép lạ, mỗi phút giây là một phép lạ. Chỉ có đôi mắt nội tâm mới cho con người cảm nhận được phép lạ triền miên ấy. Sống đích thực, sống dồi dào, là biết chiêm ngưỡng để đón nhận phép lạ từng ngày ấy.
Nguyện xin Chúa ban cho cuộc sống chúng ta luôn được thấm nhập bởi ánh sáng của phép lạ triền miên ấy.AMEN

Chúa Nhật XIII Thường Niên HAI BIẾN CỐ CỦA NIỀM TIN


Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại cho chúng ta hai câu chuyện, hai biến cố, hai hoàn cảnh của hai nhân vật khác nhau nhưng lại có điểm chung đồng nhất là niềm tin vững mạnh vào Đức Giêsu, Đấng đến để chữa lành, để cứu sống họ và những người thân yêu.
Câu chuyện thứ nhất là tình yêu của người Cha đối với đứa con gái bé nhỏ của mình.Ông là viên trưởng hội đường tên là Giaia.Khi gặp Đức Giêsu, ông biểu lộ niềm tin vào Ngài một cách chân thành tha thiết : “Vừa thấy Chúa Giêsu, ông ta sụp xuống dưới chân Người và khẩn khoản nài xin”.Cử chỉ này chứng tỏ ông hết lòng thần phục và tín thác vào quyền năng của Đức Giêsu, Đấng có thể làm cho mọi sự.Với niềm tin mãnh liệt đó, ông đã cầu xin cho con gái của mình : “Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống”.Lòng tin của ông đã được Đức Giêsu nhận lời, Ngài liền lên đường để chữa lành cho con gái ông,thế nhưng đứa bé đã chết trong khi Đức Giêsu trên đường đến nhà ông.Mặc dù vậy, Ngài vẫn không ngừng nâng đỡ đức tin còn non yếu của ông : “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”. Đức tin của người cha đã giúp cho con của mình được hưởng lòng thương xót của Chúa: “Người cầm lấy tay nó và nói : Này bé, Thầy truyền cho con; đứa bé đứng dậy và đi được”.Đứa bé được phục hồi sự sống là do lời cầu và thái độ tin tưởng của người cha.Đối với những người hèn mọn nhưng đầy tin tưởng,Ngài luôn ban cho họ một dấu lạ,một sức sống,xua tan bóng đêm của sự chết.
Câu chuyện thứ hai là câu chuyện của người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm.Bà nghe biết Đức Giêsu, nên bà tìm mọi cách để gặp Ngài.Bà nghĩ rằng chỉ cần chạm tới Ngài thôi cũng đã được chữa lành rồi,và quả thật bà đã được chữa lành.Bà cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trong chính cơ thể của mình.Cú va chạm nhẹ nhàng ấy đã làm thay đổi cuộc đời bà,căn bệnh đeo bám bà bấy lâu nay không còn nữa.Có lẽ, giữa đám đông chen lấn đó, có rất nhiều người đã chạm vào Đức Giêsu,nhưng chỉ có người phụ nữ này được chữa lành và bà chạm vào Đức Giêsu bằng tất cả niềm tin, chứ không phải do lòng hiếu kỳ.Chính việc đụng chạm bằng đức tin này đã chữa lành bà. “Này con,lòng tin của con đã chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh”.
Cả hai câu chuyện cho ta thấy sự biến đổi khi họ đặt niềm tin vào Chúa,khi họ đụng chạm vào Chúa vì chính nơi Ngài xuất phát một năng lực lạ lùng có khả năng chữa bệnh,giải thoát,phục hồi sự sống đã mất.Chúa Giêsu đến để đem lại sự sống cho con người.Ngài để ý đến nỗi đau tinh thần và cả vật chất của con người.Điều Đức Giêsu chờ đợi là con người có muốn và có thực sự tin vào Ngài hay không.
Ngày nay, chúng ta đang có nguy cơ nhiễm đủ mọi căn bệnh liên quan đến tương quan với tha nhân hay với chính bản thân mình và với Chúa.Có những căn bệnh làm cho ta đang chết dần chết mòn,N không phải là thể xác mà là linh hồn.Chúng ta được mời gọi đến gặp Chúa để đụng chạm vào Ngài mỗi ngày qua việc tiếp xúc với Chúa trong lời cầu nguyện, lãnh nhận các bí tích, đụng chạm Mình Máu Thánh Chúa.Chúng ta cũng được chính Chúa động chạm vào mình qua các biến cố xảy ra trong cuộc đời mình.Động vào Chúa,đó là những sự đụng chạm cần thiết để được sống.Đó là việc đụng chạm hằng ngày để chúng ta được chữa lành và được sống.
Chúng ta cũng được mời gọi để trở nên cầu nối yêu thương giữa tha nhân với Thiên Chúa, như ông Giaia trở thành trung gian giữa Đức Giêsu và con gái ông.Nếu ông không tín thác vào Chúa, không khẩn khoản nài xin Chúa cứu chữa con gái mình, thì có lẽ con gái ông cũng không được cứu.Ta cũng hãy trở trở nên nhịp cầu yêu thương để giúp những người đang sống xa Chúa, những người đang trong vũng lầy của tội lỗi… được đụng chạm đến tình thương của Chúa, để Chúa đến đặt tay trên họ,đụng chạm vào họ và để họ được cứu thoát và được sống.Chúng ta và những người quanh ta sẽ được biến đổi nếu nhận ra Chúa qua những biến cố cuộc đời, đó chính là cú va chạm của Chúa.
Hai biến cố trong trình thuật Tin Mừng hôm nay đã giúp ta thêm tin tưởng vào Thiên Chúa, củng cố thêm đức tin cho đời sống Kitô hữu của mỗi người.

Nt. Maria Lương Thị Phương Trâm, Dòng Đaminh Đức Mẹ Mân Côi