Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

-28/7. Thứ Ba Tuần XVII Thường Niên




 Xh 33,7-11;34,5b-9.28; Mt 13,36-43
Tin mừng - Mt 13,36-43
Khi ấy, sau khi giải tán dân chúng, Chúa Giêsu trở về nhà. Các môn đệ đến gặp Người và thưa rằng: "Xin Thầy giải thích dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con nghe". Người đáp lại rằng: "Kẻ gieo giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian. Còn hạt giống tốt là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái gian ác. Kẻ thù gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. Cũng như người ta thu lấy cỏ lùng, rồi thiêu đốt trong lửa thế nào, thì ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy: Con Người sẽ sai các thiên thần đi thu tất cả gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác khỏi nước Chúa, rồi ném tất cả chúng vào lửa: ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ kẻ lành sẽ sáng chói như mặt trời trong nước của Cha mình. Ai có tai để nghe thì hãy nghe".
Suy niệm
Chỉ một mình Môsê mới có diễm phúc được “Đức Chúa đàm đạo với ông, mặt giáp mặt như hai người bạn”. Môsê chính là người hạnh phúc nhất vì được diện kiến, được đàm đạo với Thiên Chúa ngay khi còn sống. Sở dĩ có được diễm phúc này là vì ông đã chấp nhận làm việc cho Đức Chúa, làm việc thay Đức Chúa. Chính Đức Chúa đã chọn gọi ông để lãnh đạo dân Do thái, để dẫn dắt họ đến miền Đất Hứa. Là người thay mặt Chúa lãnh đạo dân nên Môsê với Đức Chúa cùng chung một thao thức, cùng chung một nỗi niềm, cùng chung một lo toan và cùng chung một ý hướng. Vì vậy ông cần phải gặp gỡ, trao đổi với Chúa…
Rõ ràng trong lúc gặp gỡ Đức Chúa, ông chỉ nói chuyện của dân, ông không nói gì đến nhu cầu của mình. Ông trình bày cho Đức Chúa những sai lỗi của dân, nhưng khi Đức Chúa muốn trừng phạt thì ông lại van xin gánh thay cho họ. Ông đã lấy tình nghĩa của mình với Đức Chúa để bảo lãnh cho dân…
Qua Môsê, chúng ta thấy một con người có mối tương quan thân tình với Đức Chúa và một tình yêu thương bao dung, quảng đại đối với anh chị em mình. Chính hai yếu tố này đã trở thành vinh quang bao phủ con người ông.
Chúa Giêsu cũng mặc khải cho chúng ta, đến ngày tận thế: “Người công chính sẽ chói lọi như mặt trời trong Nước của Cha họ”. Đó là số sót lại của “mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác”. Hay nói cách khác những người tội lỗi sẽ bị đau khổ muôn đời, còn những người công chính thì sẽ được vinh quang muôn kiếp.
Vinh quang này có được là do một đời sống gắn bó với Chúa và yêu thương anh chị em mình. Vì gắn bó với Chúa nên họ cùng chung một thao thức, cùng chung một ý hướng và hành động một cách công chính theo đường lối của Chúa. Vì yêu thương con người nên họ sẵn sàng cộng tác với Đức Chúa để làm mọi cách cho anh chị em mình được tốt hơn.
Lạy Chúa, rất nhiều khi con tìm kiếm những vinh quang ảo. Vinh quang không xuất phát từ Chúa, mà xuất phát từ những giá trị ở cuộc đời này, vinh quang do người đời, do quyền lực, do tiền bạc. Chính vì tìm kiếm vinh quang ảo nên con đã đối xử tệ bạc với người khác, với những người không đem đến vinh quang cho con, với những người không thuộc phe nhóm của con…
Xin cho con ý thức mọi thứ ở cuộc đời này rồi sẽ qua đi để đừng tìm kiếm những vinh quang giả tạo, đừng lôi kéo thêm những người thuộc về mình để thỏa mãn những sai trái, những lệch lạc của mình. Hãy biết buông ra những thứ làm cho con tưởng rằng mình vinh quang để con được nhẹ nhàng, thanh thoát.
Xin cho con biết yêu thương, phục vụ mọi người trong tự do chứ đừng vì ích kỷ để họ lệ thuộc vào mình.
Lạy Chúa, con van xin Chúa cho con được gắn bó với Chúa và yêu thương mọi người đúng đắn. Amen.



28.07.2015 – Thứ ba Tuần 17 Thường niên


Lời Chúa: Mt 13, 36-43
Khi ấy, các môn đệ lại gần Người và thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con nghe.” Người đáp: “Kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần. Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy. Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều ác, mà tống ra khỏi Nước của Người, rồi quăng chúng vào lò lửa; ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời, trong Nước của Cha họ. Ai có tai thì nghe.”
SUY NIỆM:
Làm nghề nông, không ai muốn cỏ dại mọc trong ruộng nương của mình. Nhưng dù muốn hay không muốn, cỏ vẫn mọc. Dù cho bạn có chuẩn bị kỹ càng cách mấy, ít nhiều cỏ vẫn mọc lên cùng với cây trồng. Nếu không làm cỏ kịp thời, có khi cỏ chụp cả lúa, cả cây trồng của chúng ta.
Nói như vậy để chúng ta hình dung điều mà dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng lúa Chúa Giêsu muốn nói đến.
Nhiều lúc chúng ta tự hỏi, tại sao có những cái ác, tại sao lại có sự dữ trong thế gian? Có khi sự dữ quá lớn, đau khổ quá nhiều khiến ta không lý giải được. Rõ ràng là con người chúng ta đều muốn những điều tốt hay điều lành cơ mà. Thế mà những nghịch cảnh vẫn diễn ra hằng ngày và làm cho con người chúng ta đau khổ.
Chúa Giêsu đã giải thích dụ ngôn cho các môn đệ. “Người gieo giống tốt là Con Người”. Chúa luôn gieo cái tốt và Ngài mong muốn con người chúng ta hạnh phúc. Và hạnh phúc của chúng ta luôn gắn liền với sự thiện hảo của Chúa.
Thế nhưng cỏ lùng vẫn mọc lên trong ruộng, như trong đời vẫn lẫn lộn kẻ tốt người xấu, như trong lòng ta cũng lẫn lộn cái tốt cái xấu, cái thiện hảo tốt lành và cả điều tội lỗi xấu xa. Nhìn vào sự dữ trong thế gian, nhiều khi chúng ta lo sợ. nhưng có khi nào chúng ta lo sợ vài cái xấu đang manh nha trong cõi lòng của chúng ta không? Cỏ lùng có khi đang mọc lên trong chúng ta, từng ngày, từng ngày, nếu không cẩn thận nhổ đi, nó sẽ lớn lên, và đó là khởi đầu cho những sự dữ trong thế gian.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã gieo vào tâm hồn chúng con sự thánh thiện vốn có, xin gìn giữ chúng con, đừng để tâm hồn chúng con hoen ố vì tội lỗi. amen. 

28.07.2015 – Thứ ba Tuần 17 Thường niên


Lời Chúa: Mt 13, 36-43
Khi ấy, các môn đệ lại gần Người và thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con nghe.” Người đáp: “Kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người. Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần. Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy. Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều ác, mà tống ra khỏi Nước của Người, rồi quăng chúng vào lò lửa; ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời, trong Nước của Cha họ. Ai có tai thì nghe.”
Suy niệm
Cỏ lùng mọc chung với lúa là điều chủ ruộng không hề mong muốn. Khi mọc chung, lúa có thể giảm năng suất do bị cỏ lùng chèn ép. Cỏ lùng gây nhiều tác hại cho lúa, nhưng chủ ruộng lại để cả hai cùng chung sống cho tới mùa gặt. Chủ ruộng không nhổ cỏ lùng ngay nhưng lại nhẫn nại chờ đợi. Chờ đợi vì sợ khi nhổ cỏ lùng lại làm bật luôn rễ lúa. Dụ ngôn đã diễn tả sự nhẫn nại của Thiên Chúa đối với con người. Thiên Chúa biết chúng ta mỏng giòn yếu đuối và hay thay đổi, nhưng cũng có khả năng phục thiện nhờ ân sủng của Ngài. Thiên Chúa biết rõ chúng ta nên Ngài không trừng phạt kẻ dữ ngay lập tức nhưng gia hạn đến ngày tận thế. Ngài muốn chúng ta có thời gian để ăn năn hối cải mà trở về đường chính nẻo ngay. Thiên Chúa rất yêu thương chúng ta, Ngài không muốn chúng ta phải chết trong tội nhưng muốn chúng ta được sống đời đời. Chính Ngài đã từng phán hứa: "Ta lấy mạng sống ta mà thề - Sấm ngôn của Đức Chúa là Chúa Thượng - Ta chẳng vui gì khi kẻ gian ác phải chết, nhưng vui khi nó thay đổi đường lối để được sống"(Ed 33, 11).
Thiên Chúa nhẫn nại chờ đợi chúng ta đến ngày tận thế. Thế nhưng ngày tận thế thì không ai biết được. Chúng ta càng không biết được ngày tận thế của chính mình. Con người khi sinh ra là đang từng bước tiến sát đến ngày cuối của cuộc đời. Vì thế, sẽ không đủ thời gian để chúng ta thong dong trên nẻo đường bất hảo, nhưng phải mau mắn quay về với Chúa. Đừng nghĩ rằng: để khi nào răng long tóc bạc, khi đó ta ăn năn trở về vẫn kịp. Ngày cuối cùng của đời ta, ta không hề biết được, và mộ bia ngoài kia có lắm kẻ tóc vẫn còn xanh. Ngoài ra, sự nhẫn nại của Thiên Chúa cũng nhắc nhở chúng ta không nên tự mãn. Bản tính con người là yếu đuối. Hôm nay chúng ta có thể tốt nhưng ngày mai có thể sẽ sa ngã và ngược lại. Chúng ta cũng không nên vội vàng đánh giá người khác vì như người ta thường nói: "mỗi vị thánh đều có quá khứ và mỗi tội nhân đều có tương lai". Hơn nữa, chính Thiên Chúa cũng đã kiên nhẫn đợi cho đến ngày sau hết mới phán xét mỗi người chúng ta.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì Chúa luôn yêu thương và kiên nhẫn với chúng con. Chúa luôn muốn chúng con được sống và sống dồi dào trong ơn nghĩa của Chúa. Chúa cũng luôn tạo mọi cơ hội tốt nhất để chúng con trở về bên Chúa mỗi khi chúng con sa ngã. Xin Chúa giúp chúng con biết mau mắn từ bỏ sự xấu xa gian ác mà trở về với Chúa. Xin cũng giúp chúng con biết học sự nhân từ kiên nhẫn của Chúa trong cách đối xử với những anh chị em chúng con qua tiếp xúc hằng ngày. Amen.


Con có thể mua thời gian của bố ?


Con trai: "Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu hỏi?"
Bố: "Hỏi đi con."
Con trai: "Bố ơi, bố kiếm được bao nhiêu trong một giờ?"
Bố: "Đó không phải là việc của con. Tại sao con hỏi như vậy?"
Con trai: "Con chỉ muốn biết, bố kiếm được bao nhiêu 1 giờ thôi mà?"
Bố: "Bố kiếm 100 USD mỗi giờ”
Con trai: "Ồ (đầu cúi xuống).
Con trai: "Bố ơi, con có thể mượn 50 USD?"

Người bố đã rất tức giận.
Bố: "Nếu lý do duy nhất con hỏi đó là vì con muốn mượn một số tiền để mua đồ chơi vớ vẩn hay một làm cái khác, hãy đi thẳng vào phòng và ngủ ngay lập tức. Bố làm việc chăm chỉ mỗi ngày không phải chỉ để cho những đòi hỏi trẻ con vớ vẩn như vậy"

Cậu bé lặng lẽ đi vào phòng và đóng cửa lại.
Người đàn ông ngồi xuống, vẫn giận dữ vì câu hỏi của cậu bé. Làm sao nó dám hỏi như vậy chỉ để mượn một số tiền?
Sau một giờ miên man, người đàn ông đã bình tĩnh lại, và bắt đầu suy nghĩ: Có thể con mình thực sự cần 50 USD để mua một cái gì đó quan trọng. Cậu bé có khi nào hỏi vay tiền của bố đâu?
Người đàn ông đã đi đến cửa phòng của cậu bé và mở cửa.
Bố: "Con ngủ chưa, con trai?”
Con trai: "Chưa bố ạ, con còn thức".
BỐ: “Bố đã suy nghĩ lại. Có lẽ bố đã khắt khe sau một ngày dài mệt mỏi. Đây là 50 USD mà con cần!”
Cậu bé ngồi thẳng lên, mỉm cười.
Con trai: "Ồ, cảm ơn bố!"

Sau đó, cậu bé thò tay xuống dưới gối của mình, lấy ra một số tiền lẻ nhàu nát lên. 
Người cha thấy cậu bé đã có tiền, bắt đầu nổi giận trở lại. Đứa con từ từ đếm tiền của mình, và sau đó ngước nhìn cha mình.

Bố: "Tại sao con muốn có nhiều tiền hơn trong khi con đã có?"
Con trai: "Bởi vì con không đủ...”
“Bố ơi, nếu con có 100 USD, con có thể mua thời gian không? Bố vui lòng về nhà sớm hơn vào ngày mai. Con muốn ăn tối với bố”.
Người cha nghẹn ngào. Ông vòng tay quanh cậu bé…


VẾT SẸO CỦA MẸ

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã trở thành sự thật, mẹ câu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé. Cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình, mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi tại sao mẹ mình bị một vết sẹo lớn như vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ, mặc cho vết sẹo đập vào mắt. Nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào trong góc tránh mặt mọi người, ở đó cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
“Làm sao chị bị vết sẹo trên mặt như vậy?” – Cô giáo của cậu bé hỏi.
Người mẹ trả lời:
“Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì ngọn lửa bốc lên, mọi người đều sợ và không dám vào vì lửa bốc quá cao, và thế là tôi chạy vào, khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó, và tôi vội vàng lấy mình che cho nó, tôi bị ngất xỉu nhưng thật là may mắn nhờ có anh lính cứu hỏa cứu cả hai mẹ con tôi.”
Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt: ”Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến ngày nay, tôi không hề hối tiếc về điều mình đã làm.”
Đến đây cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
---
Có những nỗi lòng của mẹ cha nếu không nói ra thì chúng ta không bao giờ hiểu được. Khi còn bé, ta hay trách cha mẹ toàn bắt ta phải làm điều này điều nọ theo ý họ mà không chịu hiểu cho mình. Đến khi lớn lên, chúng ta mới hiểu rõ rằng cha mẹ làm điều gì cũng có cái lý của họ và từ một kinh nghiệm nào đấy trong quá khứ buộc họ phải hành xử như vậy, và cái lý ấy chúng ta chỉ hiểu được khi có con cái.
- ST -

ĐỪNG THAY ĐỔI THẾ GIỚI

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung, vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như thế và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề, đá lởm chởm.

Sau đó, vị vua hạ lệnh – cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và một số lượng khổng lồ tiền bạc.

Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua: “Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?”.

Nhà vua ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày.

💎 Một bài học sống giá trị trong câu chuyện: để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, trái tim bạn – chứ không phải thế giới.

- ST -

SANG SÔNG



Một tốp người đang hối hả đi trên đường. Trên chuyến lữ hành mạn trường, họ mong muốn dùng một phương thức nhanh nhất để thực hiện ước mơ của mình - đến được đích càng sớm càng tốt.

Đó là một con đường tắt dẫn đến đích, có một con sông nằm cạnh chắn ngang đường đi của họ. Nước sông chảy cuồn cuộn, không thể nào bơi qua được.
Tốp người đó đứng bên bờ sông quan sát một lúc rất lâu rồi mỗi người một hướng đi. Họ hy vọng tìm được một lối đi khác. Cuối cùng bên bờ sông chỉ còn lại ba người.
Người thứ nhất quan sát rất kỹ dòng chảy. Trước tiên, anh ta ném một viên đá xuống nước để thăm dò độ nông sâu của dòng sông, sau đó anh ta lại ném một cành cây để xác định tốc độ của dòng chảy, cuối cùng anh ta lựa chọn một địa điểm thích hợp, gỡ quần áo, dũng cảm nhảy xuống. Dồng sông rất rộng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn có thể bơi sang bờ bên kia. Anh ta hãnh diện giơ cao cách tay vẫy chào hai người bạn.
Người thứ hai đi đi lại lại bên bờ sông, đăm chiêu suy nghĩ. Một lát sau, anh nhanh chóng đi vào trong rừng, chặt cây làm một chiếc bè. Anh ta đẩy chiếc bè xuống nước rồi nhảy lên. Tuy nước sông chảy xiết, chiếc bè chao đảo trên sông, nhưng con người dũng cảm ấy cuối cùng cũng sang được bờ sông bên kia.
Lữ khách thứ ba là một người gầy còm, ốm yếu,khi màn đêm buông xuống, anh ta vẫn còn đứng bên bờ sông bên này. Anh ta không biết bơi cũng không thể chặt gỗ làm bè. Nhưng anh ta biết rằng vượt qua con sông này là cách duy nhất để tới đích. Anh nhìn vào con sông dường như không thể vượt qua ấy, quan sát bầu trời đầy sao rồi ngồi bên bờ sông suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng anh ta quyết định, tìm một nơi ngả lưng ở cạnh bờ sông.
Hết ngày này đến ngày khác, thời tiết mỗi ngày một lạnh. Anh ta lặng lẽ chờ đợi cơ hội xuất hiện. Cuối cùng một lớp băng dày đã xuất hiện trên mặt sông lớn và hung dữ ấy. Địa thế hiểm trở bỗng chốc trở thành đất bằng. Anh ta thành công sang bờ bên kia mà chẳng hề tốn chút sức lực. Ba lữ khách đều đến được đích, trong khi đó những người còn lại vẫn đang ở bờ bên kia khổ công tìm lối đi.
-------------------------------------------------------------------------
Chúng ta ai cũng muốn tìm con đường tắt ngắn nhất và dễ dàng nhất để đi đến bờ bên kia. Cùng một lộ trình, người dũng cảm dựa vào sự dũng cảm, người thông minh dựa vào trí thông minh để tới đích. Trong khi đó, những kẻ lười biếng, dốt nát chỉ biết oán trách, than phiền. Lối tắt có thể không phải là đường đi, có nhiều khi lối tắt là phương pháp,là khả năng,là trí tuệ. Muốn nhanh chóng và an toàn vượt qua dòng sông cuộc đời, chúng ta cần phải thay đổi tư duy, nâng cao khả năng và trí tuệ của bản thân.
-ST-

27.07.2015 – Thứ hai Tuần 17 Thường niên



Lời Chúa: Mt 13, 31-35
Khi ấy Đức Giêsu giảng dạy dân chúng dụ ngôn này: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ lấy gieo trong ruộng mình. Tuy nó là loại nhỏ nhất trong các hạt giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ rau lớn nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.” Người còn kể cho họ một dụ ngôn khác: “Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả bột dậy men.” Tất cả các điều ấy, Ðức Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với đám đông; và Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn, hầu ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ:
Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ ngôn,
công bố những điều được giữ kín từ tạo thiên lập địa.”
Suy niệm
Người Kitô hữu như là hạt cải, nắm men được Thiên Chúa gieo vào trần gian để làm cho Nước Thiên Chúa phát triển. Hạt giống khi được gieo xuống để ươm trồng, thì cũng là lúc nó phải chịu cảnh khỏa lấp của lớp mùn đen, phải chịu cái nắng cái gió của tiết trời, chịu nỗi bấp bênh của số phận khi bị chim trời, sâu bọ rình rập. Thế nhưng, nó vẫn vươn lên và vượt qua mọi nghịch cảnh để âm thầm nứt hạt, nẩy mầm và phát triển đến nỗi chim trời có thể đến và làm tổ. Hình ảnh vươn lên của một hạt giống cũng phải là của chính mỗi người Kitô hữu chúng ta. Dù thế giới còn đầy dẫy những bóng tối của tội lỗi, của bạo lực, của bất công, của hưởng thụ …nhưng ánh sáng chân lý của Phúc Âm vẫn đang mời gọi chúng ta hãy đặt niềm tin, niềm hy vọng vào Thiên Chúa để cho chính Ngài biến đổi và làm cho cuộc đời ta vươn lên.
Qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa mời gọi chúng ta hãy như là những hạt cải bé nhỏ, là nắm men: hạt cải của sự khiêm nhường, của lòng quảng đại, hăng say và nhiệt tình, để Chúa có thể đến với mọi người, mọi nơi. Chúa cũng đang cần đến từng người trong chúng ta là những nhúm men trong thấu bột nơi gian trần này. Ngài mời gọi mỗi người trở nên chất men của lòng bác ái, bao dung, công bằng, của tinh thần trách nhiệm để làm dậy lên một cuộc sống mới khi mọi người biết yêu thương nhau. Để trở thành hạt cải, nhúm men như lòng Chúa mong muốn thật không phải là điều đơn giản vì chúng ta chỉ là phận người mang đầy yếu đuối tội lỗi, đức tin yếu kém và lòng mến nhạt nhòa. Nhưng chúng ta tin rằng với sức mạnh của ơn thánh, Chúa sẽ biến đổi chúng ta vì 'đối với Thiên Chúa không có gì là không thể'. Chúng ta hãy đặt trọn cuộc đời mình trong bàn tay quan phòng đầy yêu thương của Chúa và chúng ta hay thưa với Ngài rằng : "Lạy Chúa, con chỉ là cây bút chì bé nhỏ trong tay Chúa". Bởi vậy, hãy can đảm để cho Ngài tự do sử dụng ta trong cuộc đời này với lòng khiêm nhường và tin tưởng phó thác.
Lạy Chúa, trong cuộc sống, mọi thái độ và hành động của chúng con một cách nào đó cũng đã ảnh hưởng sâu đậm trên tha nhân. Chúng con có thể trở thành nguyên lý của sự hân hoan hoặc nỗi ưu buồn, của bình minh hay đêm đen, của an bình hoặc lo âu. Chúng con có thể giúp người khác đến gần Chúa nhưng cũng có thể làm cho họ xa Chúa. Chúng con xác tín rằng: Không có ơn Chúa giúp chúng con không thể làm được gì. Xin hãy làm triển nở hạt giống tình yêu mà Chúa ươm trồng nơi tâm hồn mỗi người chúng con, để chính từ hạt giống bé nhỏ ấy sẽ làm trổ hoa kết trái và mưu ích cho mọi người. Amen!