Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng : Tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ.Khi tới bờ sông,một cô gái muốn qua sông,lão hòa thượng đã đã cõng cô gái qua sông,cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất. Tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc : “Sao sư phụ có thể cõng một cô gái qua sông như thế ?”.Nhưng cậu lại không dám nói,cứ thế đi mãi được 20 dặm,cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ:“Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông ?”Sư phụ điềm đạm nói : “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi chưa bỏ xuống.”
Sứ điệp cho bạn :
Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong đó cả nhân sinh.Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài,không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao gập ghềnh,nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua,đã nhìn thấy,ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm nhiều gánh nặng không cần thiết.
Quá khứ đã qua,thời gian cũng không thể quay ngược trở lại,ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm,còn lại ta không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.Cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình.Vì thế, để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản,ta không nên truy cứu lỗi lầm của người khác.Ta chỉ sống những cái cần nhớ, quên những cái phải quên,trong lòng không vướng bận thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.
(Theo Internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét