Chúa Nhật XIV Thường Niên B
Nt. M. Paul Kiền Thu, FMSR
Tin mừng Maccô hôm nay thuật lại cho chúng ta một sự kiện không mấy vẻ
vang gì trong sứ vụ của Chúa Giêsu :Người bị từ chối ngay chính nơi quê hương
và cả trong họ hàng của mình.Thế nhưng có một nghịch lý thú vị là người nhận
thất bại không phải là người bị từ chối mà chính là những kẻ từ chối.
Tin Mừng cho chúng ta biết
“họ vấp ngã vì Người”.Vì thế câu “Ngôn sứ có bị rẻ rúng,thì cũng chỉ là ở chính
quê hương mình,hay giữa đám bà con thân thuộc,và trong gia đình mình mà thôi”
(Mc 6,4) không phải là lời bào chữa để tự an ủi,mà là một lời chất vấn về thái
độ đón nhận Tin Mừng của mỗi người.Hẳn nhiên Chúa Giêsu nói lên câu đó theo
kinh ngiệm lich sử của các tiên tri, song trình thuật Tin Mừng lại giải thích
cho chúng ta tại sao những người đồng hương lại không chấp nhận,hay đúng hơn họ
không thể tin vào Đức Giêsu.Bởi lẽ trong khi Chúa Giêsu cố gắng mặc khải cho họ
về nguồn gốc thiên sai của người qua những lời giảng dạy khôn ngoan và các phép
lạ,thì họ lại chỉ bám lấy nguồn gốc nhân loại của Ngài “Ông ta không phi là bác
thợ con bà Maria …Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta
sao?”(Mc 6,3)Chính thái độ bám ghì lấy,không dám buông bỏ những hiểu biết giới
hạn của mình mà họ đã không thể nhận biết Đấng thiên sai, đang ở giữa họ để rồi
nhờ đó được đón nhận ơn cứu độ, bởi Chúa Giêsu đã không thể làm được phép lạ
nào tại đó vì họ không tin .
Chúng ta có thể cho rằng những
người đồng hương của Chúa Giêsu thật “dại”, bời thay vì “ một người làm quan cả
họ được nhờ”thì họ lại đánh mất cơ hội khi quan niệm “bụt nhà không thiêng”.Thật
dễ để nhận ra hay để nói về sai lầm của người khác, nhưng thực tế cái nhìn của
chúng ta nhiều lúc cũng rất giới hạn.Cái định kiến kiểu “nhìn mặt là biết số
nhà” khiến chúng ta không ít lần rơi vào sai lầm như những đồng hương của Chúa
Giêsu hôm nay.Có bao giờ việc một người ngoại đạo nhận được phép lạ (mà chúng
ta được nghe kể rất nhiều hay đã được chứng kiến) khi họ cầu xin với Chúa Giêsu
hoặc với Mẹ Maria khiến chúng ta suy nghĩ? Hay trước họ chúng ta lại cảm thấy
hãnh diện vì Chúa của mình làm được phép lạ,và có thể nói không dứt với những
hiểu biết của chúng ta về “Chúa của mình”, song lại chẳng bao giờ thấy có một phép
lạ nào xảy ra trong cuộc đời mình.Thật ra,mỗi hiện hữu của chúng ta đã là một
phép lạ,và mỗi ngày Chúa vẫn đang tiếp tục thực hiện những phép lạ trong cuộc
đời của mỗi người.Thánh lể với Bí Tích Thánh Thể không là một phép lạ nhãn tiền
cho chúng ta đó sao ?Song để nhận ra phép lạ,cần phải có đức tin, và để nhận ra
được hiệu quả của những phép lạ, cần phải dám tin.Thế mà đức tin lại đòi chúng
ta phải vượt lên trên những gì ta có thể biết,cảm, nếm,sờ,thấy bằng giác quan.Như
chính Chúa Giêsu đã nói với Phêrô khi ông tuyên xưng Người là Đấng Kitô “không
phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy,nhưng là Cha của Thầy”(Mt 16, 17).
Bài Tin Mừng hôm nay mời gọi
chúng ta nhìn lại cách thức và thái độ của chúng ta khi lắng nghe lời Chúa cũng
như những giáo huấn của Giáo Hội.Khi lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội,chúng ta được
đón nhận hạt giống đức tin,và phải có bổn phận làm cho hạt giống đức tin đó
được lớn lên.Mà đức tin thì luôn luôn đòi chúng ta làm một cuộc ra khỏi mình là
ta đã đi được rất xa trên hành trình đức tin.Vấn đề là mỗi người có dám hay
không để làm cuộc hành trình này.