Trong đời, có rất nhiều dịp để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với cha mẹ, anh em, bạn bè và những người xung quanh. Hơn thế nữa, ta còn dâng lời tạ ơn Thiên Chúa của mình. Vâng, đó là một biểu lộ đẹp của con người với nhau, là một nghĩa cử quý báu của tạo vật đối với Đấng Tạo Hoá.
Tạ ơn là một bổn phận
Thật là phải đạo khi tạ ơn cha mẹ về công lao sinh thành dưỡng dục. Các ngài đã chịu đủ mọi vất vả lo toan, không thiếu điều cay đắng tủi nhục, dư đầy những khó nhọc gian nan. Công lao của cha mẹ lớn lắm. Ta có thể xây nhà, cho tiền, tạo mọi điều kiện cho cha mẹ. Nhưng nói đến việc báo hiếu thì không thể nào có dấu chấm hết.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Thật là hợp lý khi tạ ơn người thân, lối xóm làng giềng, bạn bè và những người xung quanh. Tất cả đều cộng tác vào việc đào tạo, hỗ trợ cuộc sống của ta. Quả không sai khi nói : mọi người đều là ân nhân của nhau. Nhờ Giáo hội, xã hội mà các khả năng của ta được phát triển, đường tiến thân và hiến thân của ta được phát huy. Và ta trở thành người có giá trị, hữu ích cho mọi người.
Thật là chính đáng khi tạ ơn Thiên Chúa, Đấng chẳng để ta không không mãi ngàn đời, nhưng vui lòng chia sẻ sự sống, tác tạo nên ta theo hình ảnh Ngài. Rồi còn đưa vào Giáo hội để ta sống trong đức tin và ân nghĩa Chúa. Trong ân nghĩa ta mới có thể biểu lộ niềm tin và trong đức tin ta mới có thể hiểu được thế nào là ân sủng.
Tạ ơn là một trách nhiệm
Con người không hiện hữu một mình, nhưng là sống với, sống cùng. Vì vậy, con người không đơn giản chỉ thực hiện việc cám ơn cha mẹ, biết ơn nhau, tạ ơn Chúa một mình. Mà mỗi người, mỗi ơn gọi đều có trách nhiệm tạ ơn trong cộng đoàn liên hệ là : gia đình, học đường, dòng tu, cộng đoàn mình sống. Vì tất cả đều là anh em con cùng một Cha trên trời. Vì tất cả đều đã được nhận ơn từ trời. Vì thế, tất cả đều có trách nhiệm phải giúp nhau tạ ơn. Ta không nên thánh một mình nhưng là cùng nhau nên thánh.
Tạ ơn là một ân sủng
Thật trân trọng khi con người biết tạ ơn nhau, nhưng xét cho cùng cũng chỉ ở bình diện nhân loại. Còn khi tạ ơn Thiên Chúa mới thật sự vinh phúc, vì ta không tạ ơn người phàm, mà tạ ơn thần linh - Đấng đã tạo dựng muôn loài muôn vật. Tạ ơn chỉ có lợi cho con người mà thôi. Và Thiên Chúa cũng “chẳng cần chúng ta ca tụng, nhưng việc chúng ta cảm tạ Chúa lại là một hồng ân Chúa ban, vì những lời ca tụng chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng đem lại cho chúng ta ơn cứu độ” (kinh tiền tụng IV).
Khi tạ ơn, con người được thoát ra khỏi cái hạn hữu bé nhỏ của mình để hoà nhập vào vinh quang Thiên Chúa, Đấng đã ban cho ta ơn có thể mở miệng, mở lòng mà tạ ơn. Ta hãy hãnh diện vì vì ân sủng này. Càng tạ ơn, ta càng nhận thấy nhiều điều lớn lao kỳ diệu của Thiên Chúa. Ta càng nhìn thấy Thiên Chúa thật và con người thật của mình. Ta sẽ thành chúa, chúa trong Chúa. Ta và Ngài là một. Nói khác đi : “Tôi sống nhưng không còn là tôi, mà là chính Chúa sống trong tôi” (Gl 2,20)
Hai tiếng tạ ơn thật cũ kỹ nhưng ý nghĩa thì luôn chuyển động. Vì mỗi giây phút qua đi, tạ ơn lại là một hành động mới, một ý nghĩa mới. Giá trị cao đẹp nhất của đời người là biết tạ ơn Chúa, cám ơn người, biết ơn nhau.