Một du học sinh người Nhật, đã từng có hơn bốn năm học tập tại Việt Nam, cho rằng người Việt có nhiều điều kiện thuận lợi “rừng vàng, biển bạc, bốn nghìn năm văn hiến” thiên nhiên ưu đãi, hơn hẳn rất nhiều so với nước Nhật. Thế nhưng nhìn vào thực trạng hôm nay, khoảng cách phát triển ta và Nhật mỗi ngày một xa. Tình trạng “đèn nhà ai nhà nấy sáng”, chỉ biết giữ vệ sinh nhà mình, còn ngoài đường xả rác bừa bãi, không cần biết bẩn đến đâu “Người Việt không biết xếp hàng, ... chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị.... các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi…”
Chắc không phải là hoàn toàn đúng như vậy, nhưng khiêm tốn một chút, đây không phải là chuyện không có, hoặc không xẩy ra trong xã hội chúng ta. Vì nhắm lợi nhuận trước mắt, cha mẹ đổ xô cho con học những môn học tự nhiên, rất ít chú tâm đến những môn học xã hội nhân văn, dạy làm người.
Chuyện đạo cũng không thiếu nhiếu những điều như vậy. Việc học giáo lý bị xem nhẹ, học cho xong thủ tục, cấp tốc, qua lần chiếu lệ, miễn sao được lãnh bí tích. Các biện pháp giáo dục, đạo tạo huấn luyện nơi nhà thờ, để trở thành con người trưởng thành, có giờ giấc, sống biết ơn, lễ phép...cũng bị nhiều phụ huynh than phiền “khó quá”. Hậu quả của việc giáo dục khập khiễng này, ngày càng có quá nhiều trẻ em hư, vô cảm, bất cần, tệ nạn xã hội, đâm chém, hận thù, gian tham... mỗi ngày một gia tăng.
Một con người trưởng thành cần phải hai yếu tố, đời sống vật chất, thể lý và đời sống tinh thần. Chúa Giêsu đã khẳng định điều đó. Sau khi các môn đệ, vui mừng, báo cáo cho Chúa nghe những thành quả đạt được, Ngài bảo các ông hãy vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi chút ít. Điều ấy thật quan trọng, chỉ khi nào biết nghỉ ngơi, trầm lắng bên Chúa, ta mới cậy dựa vào Ngài, nhận ra những thành quả đó không phải là của mình, mà tất cả là hồng ân.
Chỉ khi nào ta dám dành thời giờ, để cầu nguyện, học hỏi giáo lý, tham dự thánh lễ, sinh hoạt các hội đoàn, kín múc sức mạnh nơi Chúa, hoa trái của sự thành công chính là cầu nguyện, và hoạt động lại trở thành chất liệu để cầu nguyện. Chỉ khi nào ta biết dung hòa giữa đời sống hoạt động, học hành, làm việc, vui chơi, giải trí với đời sống tâm linh, tham dự thánh lễ, dành thời gian cho Chúa, ta mới thực sự phát triển quân bình, trở thành một con người trưởng thành thực sự, trong tương quan hài hòa với mọi người. Một phụ huynh đã phải thốt lên, “giá mà hồi xưa, tôi cho nó học giáo lý đoàng hoàng, có lẽ bây giờ, không phải vào tù”.
Biết bao nhiêu những hấp dẫn lôi cuốn trước mắt, xin cho ta cũng biết dung hòa, dành thời gian, nghỉ ngơi bên Chúa. Amen.