Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Pho Tượng Ðá



Trong những giai thoại về các thánh ẩn tu vào những thế kỷ đầu của Kitô giáo có câu chuyện sau đây:
Bẩy vị ẩn tu nọ kéo nhau đến sống trong một ngôi đền bỏ hoang của người Ai-cập. Phía trước ngôi đền có một pho tượng đá. Ðây là pho tượng duy nhất còn sót lại sau khi ngôi đền bị cướp phá.
Vị cao niên trong bảy tu sĩ ấy tên là Ðu-bô. Ông được anh em bầu lên làm bề trên của cộng đoàn.
Ðể dạy cho anh em một qui luật cơ bản của đời sống cộng đoàn, mỗi buổi sáng ông ra đứng trước pho tượng, nhặt một hòn đá ném mạnh vào đó. Rồi chiều đến ông lại trở ra đứng trước pho tượng và lớn tiếng xin lỗi vì hành động ném đá của ông.
Cử chỉ khác thường của vị bề trên ấy kéo dài trong một thời gian khá lâu.
Một ngày kia, không còn làm chủ được tính tò mò, một người anh em trong cộng đoàn đã hỏi lý do của hành động khó hiểu ấy.
Vị bề trên đã trả lời bằng cách hỏi lại người đó như sau:
- Khi tôi ném đá vào pho tượng, pho tượng có lung lay không?
Người kia trả lời:
- Thưa, không.
Vị bề trên hỏi tiếp:
- Buổi chiều khi tôi đến xin lỗi, pho tượng ấy có để lộ xúc động nào không?
Người anh em cũng trả lời:
- Thưa, không.
Bấy giờ vị bề trên mới giải thích:
- Anh em thân mến, chúng ta có tất cả bảy người trong cộng đoàn. Nếu chúng ta muốn sống hiệp nhất yêu thương nhau, chúng ta cũng hãy sống như pho tượng này.
Ðừng ai trong chúng ta tỏ ra giận dữ khi có người trong anh em xúc phạm đến mình. Và cũng đừng ai trong chúng ta tỏ ra hãnh diện khi có người đến xin lỗi mình.
Lời khuyên trên đây của vị bề trên đã được mọi người vui vẻ đón nhận. Và từ đó họ sống với nhau trong hòa thuận, an bình.
*
* *
"Hãy để cho tôi yên!", có lẽ đó là phản ứng thông thường của chúng ta khi bị người khác quấy rầy. Ai cũng muốn tránh sự quấy rầy của người khác. Ai cũng muốn co cụm trong vỏ ốc của mình.
Bình an nội tâm không thể là kết quả của sự trốn chạy, nhất là trốn chạy khỏi tha nhân.
Kinh nghiệm cho thấy càng trốn chạy tha nhân, càng khước từ và xua đuổi tha nhân ra khỏi tâm hồn chúng ta càng cảm thấy bị đầy đọa và cô đơn.
Một trong những điều kiện để có bình an nội tâm thực sự chính là đón nhận tha nhân, là tạo được sự hài hòa với tha nhân.
Qui luật cơ bản mà vị bề trên kia cho áp dụng trong cộng đoàn của mình cũng có giá trị cho mọi người chúng ta.
Sống là sống với tha nhân. Cuộc sống chỉ thực sự có khi con người biết chấp nhận nhau, biết tha thứ cho nhau.

NHÌN ĐƯỜNG MÀ ĐI CHỨ



Vào thời xưa ở Nhật Bản, người ta thường sử dụng đèn làm bằng tre dán giấy với ngọn nến cháy sáng bên trong.Có một người đưa cây đèn ống tre ấy cho người bạn mù của mình, khi tiễn bạn ra về lúc trời đã tối.
Người mù từ chối và nói : “Tôi đâu có cần đèn.Đối với tôi, trời sáng hay tối đều như nhau”.
Người bạn trả lời : “Tôi biết là bạn không cần đèn để nhìn thấy đường đi.Nhưng những người khác sẽ nhìn thấy đèn mà tránh không đụng vào bạn”.
Người mù cằm lấy đèn và đi về nhà mình. Nhưng đến một đoạn,bỗng có người đâm sầm vào anh ta.Người mù la lên :”Nhìn đường mà đi chứ.Anh không thấy đèn sao ?”
Người kia ôn tồn trả lời : “ Nhưng đèn của anh đã tắt rồi, anh bạn ạ”.
Sứ điệp cho bạn :
Có những người cao ngạo làm đổ vỡ thế giới, mà chẳng nhận ra mình là những người mù đang cằm trong tay cái đèn đã tắt.Thế mà nhiều người trong họ tự xưng mình là “thầy dạy”hay “tiến sĩ”

VỊ THIỀN SƯ VÀ CÔ LÁI ĐÒ



Ngày xưa, một vị thiền sư có việc phải sang sông.Ngồi trên sông, vị thiền sư để ý đến nhan sắc xinh đẹp của cô lái đò miền quê.Đến khi lên tới bờ, mỗi vị hành khách trả cho cô lái đò một quan tiền. Đến lượt vị thiền sư, ông cũng định trả cho cô lái đò một quan tiền giống như những vị khách kia.Thế nhưng, cô lái đò lại hóm hỉnh nói :
- Xin thầy trả cho tôi hai quan tiền.Một quan tiền cho đi đò và một quan tiền về khoản nhìn người lái.
Vì là một người không thích tranh cãi chỗ đông người,vị thiền sư đưa cho cô lái đó đúng hai quan tiền, nhưng trong lòng vị thiền sư ấm ức không chịu nổi. Ông cắm đầu nhìn xuống đất mà đi.Nhưng vừa đi được một đoạn cô lái đò lại gọi giật lại :
- Xin thầy cho xin năm quan tiền.
Lần này không nhịn được nữa,vị thiền sư quay lại cãi :
- Tôi có nhìn cô nữa đâu mà đòi tiền.
Cô lái đò trả lời :
- Đồng ý là bây giờ thầy không nhìn tôi bằng con mắt,nhưng thầy đã nhìn tôi bằng con tim.Vì vậy tôi mới tăng giá lên gấp đôi.
Sứ điệp cho bạn :
Bạn hãy để tâm mình luôn trong sáng,đừng để cho những tham lam ích kỷ nhỏ nhen xâm chiếm bạn, hãy sống thật với lòng mình và hết mình yêu thương mọi người.
( Theo Internet)

Thứ Bảy, ngày 22.21.2015


Lễ Đức Maria Nữ Vương
Lc 1, 26-38
"Này Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một Con trai".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, thiên thần Gabriel được Chúa sai đến một thành xứ Galilêa, tên là Nadarét, đến với một Trinh nữ đã đính hôn với một người tên là Giuse, thuộc chi họ Đavít, Trinh nữ ấy tên là Maria. Thiên thần vào nhà Trinh nữ và chào rằng:
"Kính chào Bà đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Bà, Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ". Nghe lời đó, Bà bối rối và tự hỏi lời chào đó có ý nghĩa gì. Thiên thần liền thưa: "Maria đừng sợ, vì đã được nghĩa với Chúa. Này Bà sẽ thụ thai, sinh một Con trai và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao trọng và được gọi là Con Đấng Tối Cao. Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngôi báu Đavít tổ phụ Người. Người sẽ cai trị đời đời trong nhà Giacóp, và triều đại Người sẽ vô tận". Nhưng Maria thưa với thiên thần: "Việc đó xảy đến thế nào được, vì tôi không biết đến người nam?"
Thiên thần thưa: "Chúa Thánh Thần sẽ đến với Bà và uy quyền Đấng Tối Cao sẽ bao trùm Bà. Vì thế, Đấng Bà sinh ra sẽ là Đấng Thánh, và đưọc gọi là Con Thiên Chúa. Và này, Isave chị họ Bà cũng đã thụ thai con trai trong lúc tuổi già và nay đã mang thai được sáu tháng, người mà thiên hạ gọi là son sẻ; vì không có việc gì mà Chúa không làm được".
Maria liền thưa: "Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời thiên thần truyền". Và thiên thần cáo biệt Bà. Đó là lời Chúa.
Suy niệm
Kể từ giây phút đáp lời "Xin vâng", Mẹ đã trọn đời mình sống theo thánh ý Thiên Chúa. Lời "Xin vâng" Mẹ cất lên giờ đây không chỉ là lời chúc phúc cho riêng cuộc đời Mẹ mà cho cả toàn nhân loại. Từ đây muôn người sẽ khen Mẹ diễm phúc vì phận nữ tỳ được Thiên Chúa nhìn đến. Nhờ tiếng "Xin vâng", Thiên Chúa thực hiện kế hoạch cứu độ cho toàn nhân loại. Niềm khao khát chờ mong Đấng Cứu Thế bấy lâu nay được Mẹ đại diện toàn nhân loại đón nhận Đấng Thánh vào lòng. Mẹ cất lời "Xin vâng", vì Mẹ tin rằng những gì Thiên Chúa hứa, Ngài sẽ thực hiện nơi cuộc đời Mẹ. Nếu Eva năm xưa do nghe lời xúi dục của con rắn mà bất tuân với lệnh Chúa thì giờ đây qua lời truyền tin của sứ thần, Mẹ đã nói lời "Xin vâng", để trở nên một Eva mới đón nhận lời chúc phúc của Thiên Chúa "Chúa Thánh Thần sẽ đến với trinh nữ và uy quyền Ðấng Tối Cao sẽ bao trùm trinh nữ. Vì thế, Ðấng trinh nữ sinh ra sẽ là Ðấng Thánh và được gọi là Con Thiên Chúa" (Lc 1, 35 ). Là người được Thiên Chúa tuyển chọn và chúc phúc, Mẹ đã không giữ điều đó riêng cho mình, nhưng đã vội vã ra đi mang Chúa đến cho người khác "bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm tôi" (Lc 1, 43 ). Chính khi Mẹ biết đến với người khác là lúc Mẹ tiếp tục để Chúa ban phúc ân trên đời Mẹ.
Mừng lễ Nữ Vương hôm nay, chúng ta cùng nhau chiêm ngắm nhân đức khiêm nhường của phận nữ tỳ hèn mọn năm xưa cúi mình nói lời Xin Vâng với thánh ý Chúa, nay được Chúa tôn phong làm Nữ Vương trời đất. Chiêm ngắm mẫu gương Mẹ, chúng ta xét lại lòng mình, vì bao lần chúng ta vẫn chưa thật sự sống khiêm nhường, vẫn để cho cái tôi kiêu ngạo hoành hành gây bao khổ tâm cho người khác. Cũng đã bao lần, chúng ta vẫn chưa dám mở lòng mình để cho Chúa Thánh Thần hướng dẫn và để Ngài thực hiện ý Chúa trong cuộc đời chúng ta.
Lạy Cha là Chúa cả trời đất, có điều gì chúng con hiện có mà không đến từ nơi Cha, nhưng tại sao chúng con vẫn cứ bám víu vào những cái mau qua ấy. Xin cho chúng con biết noi gương Đức Maria, dám sống niềm tin tưởng và trao phó đời mình cho Cha hầu danh Cha được cả sáng. Amen.