Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

13/08/2015 THỨ NĂM TUẦN 19 TN


Mt 18, 21 – 19, 1
Khi ấy, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Đức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.” Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: ‘Trả nợ cho tao!’ Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: ‘Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh.’ Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ tôn chủ cho đòi y đến và bảo: ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?’ Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
Khi Ðức Giêsu giảng dạy những điều ấy xong, Người rời khỏi miền Galilê và đi đến miền Giuđê, bên kia sông Giođan

Suy niệm: “Kẻ yếu không bao giờ có thể tha thứ. Tha thứ là phẩm chất của kẻ mạnh” (M. Gandhi). Kẻ không tha thứ cho người khác là tù nhân của sự thù ghét, bị dày vò, hành hạ do lòng thù hận. Họ quên mất là chính mình đã được Thiên Chúa bao lần tha thứ vô điều kiện. Chân dung méo mó của họ được phác họa qua hình ảnh người đầy tớ không biết thương xót. Số nợ 10.000 nén vàng là một con số khổng lồ – ta thử so sánh với 900 nén vàng là lợi tức hằng năm của vua Hêrôđê Cả! – đem so với 100 quan tiền mà người bạn chỉ mắc nợ anh là tỉ lệ một với một triệu! Đang khi Thiên Chúa luôn tha thứ không mệt mỏi cho ta, thì sao ta lại hẹp hòi với người xúc phạm đến mình?
Lịch sử đời ta là lịch sử của ơn tha thứ. Thiên Chúa, người Cha nhân lành, không ngừng tha thứ và quên đi mọi lầm lỗi ta xúc phạm đến Ngài. Tha thứ là lựa chọn duy nhất của những ai muốn làm môn đệ Đức Giêsu. “Kẻ không tha thứ cho người khác làm gãy cây cầu mà chính mình phải bước qua, bởi con người ai cũng cần tới sự tha thứ” (T. Fuller).
Hằng ngày ta thử xét xem mình đang thù ghét người nào, và dâng lời cầu nguyện cho họ để xin Chúa biến đổi lòng mình.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa dạy rất rõ ràng và mạnh mẽ: Nước Trời của Chúa sẽ đóng lại với những ai không biết tha thứ cho người khác. Xin giúp chúng con ý thức rằng tha thứ là hai lần phúc lành: một lần phúc lành cho chúng con vì biết tha thứ theo Lời Chúa dạy; một lần phúc lành cho người được tha thứ. Amen.



CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN, năm B


Ga 6, 51- 58

CHÚA GIÊSU, ĐẤNG BAN SỰ SỐNG

Henri J.M Nouwen viết:” Thánh Thể đôi lúc được cử hành với một nghi lễ trọng thể, trong những nhà thờ chính tòa lộng lẫy. Nhưng thường thườngThánh Thể chỉ là một biến cố nhỏ ít người biết đến. Nó được cử hành trong một phòng khách, một nhà tù, một căn hầm nhỏ, hoàn toàn xa cách những chuyển động lớn của thế gian. Nó được cử hành cách bí mật, không áo lễ, đèn nến, hương nhang. Nó âm thầm đến độ những người ngoài cuộc chẳng mấy ai biết đến. Nhưng dù lớn hay nhỏ, tưng bừng hay thầm kín, đó cũng chỉ là biến cố, một biến cố công bố rằng sự sống mạnh hơn sự chết và tình yêu mạnh hơn sợ hãi “. Phụng vụ của Chúa nhật XX, nhất là đoạn Tin Mừng của thánh Gioan trích đọc trong thánh lễ hôm nay có thể được coi là chóp đỉnh mạc khải của Chúa Giêsu về chính bản thân Ngài là bánh ban sự sống trường sinh và cũng là chóp đỉnh cuộc tranh luận của Chúa Giêsu với người Do Thái về đề tài bánh.
 VẪN LÀ SỰ CỨNG TIN VÀ NGOAN CỐ CỦA NGƯỜI DO THÁI:
Đọc Tin Mừng, nhất là Tin Mừng của Thánh sử Gioan, người ta không khỏi ngạc nhiên về thái độ ngoan cố, cứng đầu cứng cổ, khó chịu của người Do Thái khi phải đương đầu với những lời khẳng định của Chúa Giêsu về chính thân xác và sự sống vĩnh cửu mà Chúa hứa ban cho những ai ăn và uống máu của Ngài. Chúa Giêsu muốn dứt khoát vấn đề: Ngài không dừng lại ở việc tranh luận, việc giải thích mầu nhiệm khôn lường cho người Do Thái mà Ngài muốn đi xa hơn về mạc khải của Ngài: Ngài cho những người Do Thái biết Ngài là ai và phải liên hệ, tiếp xúc và gặp  gỡ Ngài như thế nào để có sự sống của Thiên Chúa, nghĩa là phải làm sao để được tham dự vào đời thần linh của Ba Ngôi.  Lời  của Chúa Giêsu:” Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ được sống
muôn đời. Và bánh Tôi sẽ ban tặng, chính là thịt Tôi đây, để cho thế gian được sống”( Ga 6, 51 ). Lời tuyên bố này của Chúa Giêsu là một gồm tóm cả cuộc đời và sứ mạng cứu thế của Chúa. Với lời này, Chúa Giêsu đặt người Do Thái và cả nhân loại trước một sự lựa chọn. Đây là một thách đố lớn lao vì ngay sau đoạn Tin Mừng Ga 6, 51-58, ta đọc thấy Ga 6, 54a. 60-69 đã có nhiều người trong nhóm người Do Thái khi nghe Chúa Giêsu tuyên bố và ngay cả môn đệ của Ngài, cũng đã vấp ngã, bỏ Chúa mà đi nơi khác. Đoạn Tin Mừng Ga 6, 51-58 đưa ta tới Bí Tích Thánh Thể. Bí Tích Chúa Giêsu đã cử hành trước lúc Chúa Giêsu chịu khổ hình thập giá để mang lại ơn cứu rỗi cho nhân loại. Với chủ đề: “ăn, bánh và sự sống”, Chúa Giêsu đã đặt trước mặt mọi người một sự tương phản rõ rệt:” Tổ tiên ăn manna trong sa mạc xưa nhưng đã chết, manna là loại bánh kỳ diệu, lạ lùng, từ trời mưa xuống, nhưng không phải bởi trời, nên nó không đem lại sự sống đời đời. Còn những ai ăn thịt và uống máu Chúa Giêsu sẽ được ở trong Chúa Giêsu, Chúa Giêsu ở trong người ấy và kẻ ấy sẽ được sống nhờ Chúa Giêsu, sẽ được sống lại với Ngài trong ngày chung thẩm và sẽ được sống đời đời. Đó là mầu nhiệm của đức tin và là sự huyền nhiệm của thịt, máu Chúa Giêsu.

THỊT MÁU CHÚA GIÊSU: ƠN CỨU RỖI CHÚA BAN CHO NHÂN LOẠI, BAN CHO LOÀI NGƯỜI:
Chúa Giêsu đã thực hiện sứ mạng cứu rỗi của Ngài qua việc rao giảng, qua việc làm, cuộc sống và nhất là qua cái chết trên thập giá. Ngài đã biểu lộ lòng yêu thương tha thứ của Ngài qua cái chết thập giá “Khi nào Ta được treo lên khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người về với Ta “. Lời của Chúa Giêsu đã được thực hiện nơi cái tận cùng của đời Ngài là cái chết vì tình yêu, cái chết hy sinh, khước từ lợi lộc:” Không có tình yêu nào cao vời bằng tình yêu của người hiến mạng sống vì người mình yêu”( Ga 15, 13 ). Chúa chết, Ngài đã để lại cho nhân loại thịt và máu của Người: đó là Bí Tích Thánh Thể, Bí Tích huyền diệu mang lại sự sống mới, sự sống đời đời cho nhân loại, cho mỗi người. Aên thịt và uống máu của Chúa theo thánh Gioan ở đây là hòa nhập vào Chúa, tin và hiểu Ngài như Ngài muốn nhân loại hiểu về Ngài là Đấng được Thiên Chúa Cha sai đến để lôi kéo mọi người về cùng Cha. Cha Tad W.Guzie, S.J. đã viết:” Trên thập giá, một con người đã chết để qui tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi( Ga 11, 52). Trong Bí Tích Thánh Thể, có bánh được bẻ ra, và chén rượu được chia sẻ. Bánh làm cho tất cả những hạt lúa rải rác khắp nương đồng nên một, bánh nói về một thânn thể được trao ban vì sự sống thế
gian. Rượu được làm từ những trái nho bứt từ các cành của cây nho, Ngài là cây nho, còn ta là cành. Ai tuyên xưng sự chết của Chúa Giêsu bằng cách ăn bánh và chia sẻ chén ấy đều dấn thân hoạt động cho sự hiệp nhất, cho việc làm nên một thân mình duy nhất “. Chúa Giêsu vẫn tiếp tục hiến mình làm bánh, làm của ăn nuôi sống nhân loại, củng cố đức tin của người Kitô hữu qua Bí Tích Thánh Thể hằng ngày trên khắp thế giới. Nhân loại và người Kitô hữu được mời gọi chịu lấy mình và máu Chúa Kitô. Chịu lễ đích thực là nhận lấy chính Chúa, hòa nhập vào đời sống của Ngài, noi theo bắt chươc cuộc đời của Chúa và tìm hiểu Lời Chúa bằng cách thực thi những điều Chúa đã làm, đã sống, đã kinh qua trần gian này để mang lại tình thương và hạnh phúc cho loài người. Sống như vậy hay nói một cách khác chịu lấy Mình và Máu của Chúa là sống chíng cuộc sống của Ngài, sống nhờ Ngài và qua Ngài, con người có sự sống đời đời. Chịu lấy Mình và Máu Chúa Kitô là ta “ đâm rễ sâu vào Mầu Nhiệm Ba Ngôi, xây dựng trên tình yêu Ba Ngôi, mang lại sự sống Ba Ngôi, biểu lộ tình yêu Ba Ngôi, và cuối cùng đưa ta vào quỹ đạo tình yêu Ba Ngôi “.

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho chúng con càng ngày càng yêu mến
Mình và Máu của Chúa. Amen.

Linh mục Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

THỨ TƯ TUẦN 19 THƯỜNG NIÊN



(
Mt 18, 15 - 20):
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : "Nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh, thì anh đã chinh phục được người anh em. Còn nếu nó không chịu nghe, thì hãy đem theo một hay hai người nữa, để mọi công việc được giải quyết, căn cứ vào lời hai hoặc ba chứng nhân. Nếu nó không nghe họ, thì hãy đi thưa Hội Thánh. Nếu Hội Thánh mà nó cũng chẳng nghe, thì hãy kể nó như một người ngoại hay một người thu thuế.
"Thầy bảo thật anh em : dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy ; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy.
"Thầy còn bảo thật anh em : nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho. Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ."
Suy niệm
"Ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, Thì có Thầy ở đấy giữa họ." (Mt 18, 20)
Việc cầu nguyện là điều cần thiết cho mỗi người tín hữu để nuôi dưỡng đời sống tâm linh và tăng thêm tình mến mật thiết với Chúa. Chúa Giêsu đã từng nhắc nhở các môn đệ phải cầu nguyện luôn để khỏi sa chước cám dỗ, để chiến thắng thế lực ma quỷ...
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta một bài học nữa về việc cầu nguyện và việc cầu nguyện này không chỉ là của cá nhân giữa ta với Thiên Chúa mà thôi nhưng còn là của một nhóm người hợp nhất yêu thương nhau cùng dâng lời ngợi khen lên Thiên Chúa. Vậy việc cầu nguyện cá nhân lại không quan trọng bằng việc cầu nguyện cộng đoàn sao?
Chúng ta biết rằng chỉ có thể có một cộng đoàn cầu nguyện khi mỗi cá nhân là một lời cầu nguyện. Vậy thì việc cầu nguyện cá nhân là điều căn bản và cần thiết mà mỗi người tín hữu cần phải có trước khi hợp nhau thành một cộng đoàn cầu nguyện. Nhưng tôi thiết nghĩ, bài Tin Mừng hôm nay nói đến việc hiệp thông huynh đệ và sự hiệp thông chỉ tròn đầy khi mỗi người biết yêu thương nhau, thì lúc đó chắc chắn có sự hiện diện của Thiên Chúa vì Ngài là tình yêu. Vì vậy, Chúa dạy chúng ta hãy yêu thương nhau, hiệp nhất với nhau để cùng nhau loan báo về một Tin Mừng, Tin Mừng về một tình yêu Thiên Chúa cho mọi người. Chỉ có tình yêu mới nối kết tất cả chúng ta trở nên một thân thể hợp nhất và chính Đức Kitô là đầu của thân thể đó. Từ đó, mọi việc chúng ta làm sẽ mang lại kết quả tốt đẹp vì có Thiên Chúa luôn đồng hành với chúng ta.
Lạy chúa Giêsu, chúng con cảm thấy rất khó khăn khi giúp đỡ một người anh em lầm lỗi quay trở về với Chúa, vì khi sửa lỗi cho nhau, chúng con thiếu tình yêu thương, chúng con thường đặt mình cao hơn hơn người anh em lầm lỗi đó nên họ khó chấp nhận và rồi gạt bỏ lời sửa dạy của chúng con. Xin Chúa dạy chúng con biết yêu thương và khiêm nhường hơn nữa trong việc giáo dục và phục vụ tha nhân và trước mỗi việc chúng con làm, xin Chúa hãy đến, đồng hành và thánh hóa công việc chúng con làm để chúng con không còn tìm kiếm vinh danh cho mình nữa nhưng là cho danh Chúa luôn rạng ngời vinh quanh. Amen.
Giuse Nguyễn Hồ Điệp SDB

Tấm Bánh ( CN 20 TN B)

Theo tạp chí Times, có một thời gian đề cập đến xã hội hiện nay có nhiều vụ tự tử trong giới doanh nghiệp Nhật Bản. Ông Saysi, 40 tuổi mạnh khỏe, là quản lý của công ty bảo hiểm Taiho, ông có đủ điều kiện để sống hạnh phúc, an khang. Nhưng vào tháng 11 năm 97 ông Saysi đã nhảy lầu tự vẫn vì công ty mẹ là Yematri bị phá sản. Cũng trong thời gian này, một quan chức trong Bộ tài chánh và hai viên chức khác thuộc công ty xã hội Nhật cũng kết liễu đời mình khi bị kết án có dính líu đến tham nhũng.
Theo thống kê của cục cảnh sát Nhật Bản năm 1996 có đến 23.000 người Nhật tự tử, gấp hai lần số người chết vì tai nạn giao thông. Trong đó 3025 người tự tử vì thất bại về kinh tế. Các nhà tâm lý giải thích cho những người mất việc rằng : "Thất nghiệp là chuyện bình thường trong cuộc sống. Hơn nữa, trong cuộc sống còn có một cái gì khác hơn việc làm".
*
Trong cuộc hành trình tìm về quê trời, người tín hữu Kitô còn phải tìm kiếm một điều gì khác hơn là công việc, tiền của, danh vọng và chức quyền.
Chúng ta luôn được nhắc nhở : "Sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian" (x.Ga.15,19). Đừng gắn bó với của cải chóng qua nhưng hãy tìm kiếm những giá trị trường tồn. Đó chính là Đức Giêsu Kitô. Tấm bánh được trao ban cho nhân loại : "Bánh Ta sẽ ban, chính là Thịt Ta, để cho thế gian được sống" (Ga.6,51).
Tấm Bánh ấy không chỉ là bí tích Thánh Thể mà còn là Tấm Bánh Lời Chúa. Hiến chế về Phụng vụ quả quyết : "Chúa Kitô hiện diện trong Lời của Người, vì chính Người nói khi người ta đọc Thánh Kinh trong Giáo hội" (Pv.7). Đức Giêsu vẫn trao cho ta sức sống của Người chính là Tấm Bánh Lời Chúa : "Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng còn nhờ mọi Lời do miệng Thiên Chúa phán ra" (Mt.4,4).
Hiến chế Tín lý Mạc khải số 21 viết : "Giáo hội luôn tôn kính Kinh Thánh như chính Thân Thể Chúa, nhất là trong Phụng vụ Thánh, Giáo hội không ngừng lấy Bánh ban Sự sống từ bàn tiệc Lời Chúa cũng như từ bàn tiệc Mình Chúa Kitô để ban phát cho các tín hữu".
Mỗi thánh lễ là một bữa tiệc. Chúng ta được mời đến tham dự bàn tiệc Lời Chúa, trước khi cử hành bàn tiệc Thánh Thể. Cả hai đều là lương thực cần thiết cho cuộc sống đời đời.
Mọi tín hữu đều biết ích lợi vô song của Bí tích Thánh thể, nhưng lại dễ dàng bỏ qua việc rước lễ, chưa kể là thiếu chuẩn bị, thiếu sốt sắng và thiếu thân tình.
Mọi tín hữu đều biết Lời Chúa là cần thiết, nhưng lại ít quan tâm suy niệm và sống Lời Chúa.
Mahatma Gandhi, vị thánh của dân tộc Ấn Độ có nói : "Tôi sẵn sàng trở thành một Kitô hữu, nếu tôi thấy những người Kitô hữu thực thi Tám mối phúc thật".
*


Lạy Đức Giêsu, xin cho Lời Chúa luôn tỏa sáng lối đường chúng con đi. Xin cho Mình Thánh Chúa là lương thực hàng ngày cho chúng con. Xin dạy chúng con cũng trở nên tấm bánh được bẻ ra cho anh chị em. Xin giúp chúng con không

THỨ NĂM TUẦN 19 THƯỜNG NIÊN


Mt 18,21-19,1
"Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời
cũng sẽ đối xử với anh em như thế,
nếu mỗi người trong anh em
không hết lòng tha thứ cho anh em mình."
(Mt 18,35)


1. Cuộc sống cộng đoàn cũng có nhiều va chạm, nên Chúa Giêsu dạy thêm bài học về sự tha thứ:
Muốn thuyết phục chúng ta tha thứ cho nhau, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn hai con nợ để vạch cho chúng ta thấy việc ta tha thứ cho người khác là rất có lợi vì ta sẽ được Thiên Chúa tha thứ cho ta nhiều hơn. Tính ra những lỗi lầm người khác xúc phạm đến ta đâu có là bao so với những lỗi ta xúc phạm đến Chúa.
Trong cuốn sách đã quay thành phim có tựa đề "Nơi Giấu Ẩn", người ta đọc được một trong những mẩu chuyện tha thứ đẹp nhất trong thời Đức Quốc Xã, cuối thế chiến thứ hai như sau:
"Mặc dù đã cùng gia đình mình trải qua không biết bao nhiêu đau khổ dưới thời Đức Quốc Xã, nhưng bà Koritainbun vẫn đã nhận ra được tiếng Chúa đã mời gọi bà hãy rao giảng sự tha thứ. Và bà đã vâng nghe theo Chúa đi khắp nơi trong nước Đức để kêu gọi sự tha thứ và hoà giải. Một tối kia, vừa giảng thuyết xong, bà Koritainbun nhìn thấy có một người đàn ông đang tiến về phía mình. Bà chợt nhận ra đó là người lính đã từng đánh đập, hành hạ người con gái của bà đến độ cô ta phải chết rũ trong trại tập trung. Tất cả những gì bà vừa rao giảng về sự tha thứ bỗng nhiên tan biến hết; và rồi những kỷ niệm của những năm tháng đau khổ bỗng trở lại trong ký ức của bà. Gương mặt của người lính canh đang đứng trước mặt bà đã gợi lên cho bà nỗi đau đớn nhục nhã. Oán hận sôi sục lên trong lòng bà.
Nhưng rồi bà đã kịp hồi tâm lại. Bà thầm thì cầu nguyện: "Lạy Chúa, con phải yêu thương và tha thứ cho người này. Đó chính là điều con vừa rao giảng cho dân chúng". Một cuộc chiến đang bùng nổ dữ dội trong lòng bà: một bên là tiếng gọi tha thứ, một bên là máu nóng hận thù... Người lính canh tiến đến bên bà và hỏi:
Bà không nhận ra tôi sao?
- Có chứ - bà đáp - tôi vẫn nhớ rất rõ về anh!
Lúc đó, người đàn ông dường như chờ đợi bà Koritainbun cất lời sỉ vả và trút bỏ tất cả hận thù cay đắng lên người anh. Nhưng không! Bà vẫn tiếp tục cầu nguyện. Xin Chúa tăng thêm sức mạnh cho bà. Và trong giây lát, hận thù đã biến tan. Bà Koritainbun ôm choàng lấy người lính Đức và thốt lên:
- Tôi tha thứ cho anh!
2. Chúa còn bảo: "Chớ để mặt trời lặn mà cơn giận vẫn còn" (Ep 4,26): Giận là một cảm xúc không ai có thể tránh được trong cuộc sống chung nhiều va chạm. Chúa không chấp nhất ta vì ta có cảm xúc đó. Nhưng Chúa sẽ kết tội ta nếu ta cứ nuôi mãi lòng giận ghét không chịu bỏ qua.
Hận thù là một hình thức của hỏa ngục và là một hình thức của tội sát nhân. Thánh Gioan viết: "Ai oán ghét anh em mình, kẻ đó là người sát nhân" (1Ga 3,15). Một nhà tâm lý người Mỹ nói: "Khi ta trút giận lên người khác, dù bằng một lời nói, ta cũng muốn nói lên một ý nghĩ tiềm ẩn là muốn giết hại người đó". Ta cũng nên nhớ rằng, tha thứ không phải chỉ là một hành động ý chí mà còn là một ân ban. Do đó không thể có sự tha thứ nếu không đi kèm theo sự cầu nguyện. ("Mỗi ngày một tin vui").
Một nhà tâm lý người Mỹ nhận định như sau: Trên bình diện nhân phẩm, tha thứ là biện pháp tốt nhất cho cả người tha thứ lẫn kẻ được tha thứ, vì sự tha thứ khai mở năng lực tinh thần cho con người và có tác dụng làm cho con người sống khoẻ mạnh và tươi vui hơn. ("Mỗi ngày một tin vui").
Có hai người cùng đi trên một con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt vàmột người đã không kìm chế được cơn nóng giận nên đã giơtay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh bình tĩnh ngồi xuống viết trên cát:
- Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi
Rồi họ lại tiếp tục đi. Đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Người bạn vừa bị tát vào mặt không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối. May mà được người bạn kia cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá:
- Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi.
Người bạn vừa cứu anh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?
Anh mỉm cười, trả lời:
- Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát. Gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì tốt xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được.

Lạy Chúa,
Xin dạy chúng con biết tha thứ
Như Chúa đã tha thứ cho cả những người hành hạ và sỉ nhục Chúa xưa. Amen.

THỨ TƯ TUẦN 19 THƯỜNG NIÊN


Mt 18,15-20
"Nếu ở dưới đất,
hai người trong anh em
hợp lời cầu xin bất cứ điều gì,
thì Cha Thầy,
Đấng ngự trên trời,
sẽ ban cho"
(Mt 18,19)
Chúa Giêsu dạy thêm hai điều nữa về nếp sống cộng đoàn:
1. Để mất một phần tử trong cộng đoàn là một nỗi đau rất lớn. Bởi đó Chúa Giêsu dạy chúng ta phải kiên nhẫn.
Trong quyển sách nói về truyền thống của các vị ẩn tu có thuật lại câu chuyện như sau:
Ngày kia, khi đức giám mục Amôlas đến thăm mục vụ một làng nọ, dân chúng đã bày tỏ với ngài lòng bất mãn tột độ của họ đối với một vị ẩn tu trên núi, vì ông ta đem theo một phụ nữ để chung sống.
Từ dạo ấy, vị ẩn tu không ngớt là đối tượng để dân làng đàm tiếu, chỉ trích và lên án.
Thấy giám mục Amôlas đến, họ xúm lại vây quanh ngài và nói:
- Hôm nay, ngài đã đến đây thì ngài phải chấm dứt ngay lập tức tình trạng sa đọa bê bối gây nhiều gương mù gương xấu của vị ẩn tu trên núi kia.
Sau khi nghe những lời kết án gay gắt của dân làng, giám mục Amôlas quyết định leo lên núi. Ngài đi đầu, dân làng lũ lượt nối gót theo sau.
Vị ẩn tu thấy đám đông kéo đến túp lều của mình, ông hoảng sợ và cấp tốc bảo người phụ nữ chui vào trốn trong một chiếc thùng rỗng.
Đức giám mục là người đầu tiên đến, và cũng là người đầu tiên bước chân vào túp lều. Ngài đưa mắt nhìn chung quanh và hiểu ngay tình hình. Ung dung, ngài đi thẳng đến ngồi trên chiếc thùng gỗ để nghỉ chân. Rồi bình thản khoác tay gọi dân làng vào mà bảo:
- Vào đây. Các ngươi hãy vào mà lục xét kỹ xem trong túp lều có người phụ nữ nào không.
Họ tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng người đàn bà đâu cả. Thấy tình thế đã dịu, đức giám mục mới nói:
- Bây giờ các ngươi phải quỳ xuống xin lỗi Thiên Chúa vì đã nói xấu vị ẩn tu này vô cớ.
Và sau đó, khi mọi người đã lục tục kéo nhau xuống núi, đức giám mục Amôlas mới tiến gần vị ẩn tu nắm chặt hai bàn tay của ông, đưa mắt nhân từ nhưng cương nghị nhìn sâu vào đôi mắt của ông và chậm rãi nói:
- Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ mình kẻo mất linh hồn đấy.
Hai thái độ khác nhau đối với một người lẫm lỗi giữa dân làng và giám mục Amôlas có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn giáo huấn của Chúa Giêsu về việc sửa chữa lỗi lầm của nhau.
Ngược lại, với phản ứng của dân làng, Đức giám mục Amôlas đã cố gắng áp dụng lời khuyên của Chúa Giêsu, tìm cách đem vấn đề đã được mọi người bàn tán trở thành một vấn đề cá nhân làm cho việc nói chuyện được dễ hơn.
Tiếp đến, ngài đã không sửa lỗi ông như một người có thẩm quyền nhưng dùng thẩm quyền để bảo vệ, và sau đó khuyên nhủ như một người anh em.
Và sau cùng, ngài đã không cấu kết với đám đông để khinh thường và lên án vị ẩn tu đó, nhưng không quên, qua một lời khuyên nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn: "Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ mình kẻo mất linh hồn".
2. Chúa dạy những người trong hội đoàn phải "hiệp lời cầu xin" (Mt 18,19). Chúa nói khi chúng ta hiệp lời cầu xin thì có Chúa ở giữa. Như thế, những giây phút cầu nguyện chung là những giây phút rất êm đềm hạnh phúc.
Trong một túp lều tranh lụp xụp tại một xóm nghèo thuộc vùng ngoại ô của thành phố Bombay, một người đàn bà đáng thương phải sống những ngày hẩm hiu với đàn con thơ dại.
Chồng bà là một người cha gia đình tục tằn thô bạo, chỉ biết ăn chơi nhậu nhoẹt và cờ bạc, không thiết chi đến gia đình. Ông vắng nhà suốt ngày. Các con của ông chỉ thấy ông trở về mỗi buổi tối trong cơn say mèm hoặc trong trận lôi đình đập đánh, chửi rủa.
Những lúc như thế, bà vợ chỉ biết đem các con giấu đi để bảo toàn tính mạng cho chúng. Ngày ngày bà cực nhọc vá may, hoặc vất vả giặt giũ từ nhà này sang nhà khác để kiếm tiền nuôi con.
Trong thinh lặng, bà nhẫn nhục cam chịu mọi bạc bẽo và những trận đòn oan ức của người chồng.
Rồi vào một buổi tối kia chồng của chị trở về nhà muộn hơn thường lệ, nhưng tỉnh táo và ít say hơn. Vừa bước tới hiên nhà ông nghe có tiếng thì thầm từ trong túp lều vọng ra. Một nỗi nghi ngờ xâm chiếm tâm hồn ông. Máu ghen bừng bừng nổi dậy và ông tự nhủ: "Thật vô phúc cho kẻ nào rơi vào tay ta".
Ông dừng lại trước cửa và áp sát tai vào vách, trố mắt nhìn qua khe lá hở. Quanh ngọn đèn dầu leo lét, ông thấy các con nhỏ quây quần bên cạnh vợ ông. Ông nghe rõ tiếng bà nói với các con:
- Các con hãy đọc thêm một kinh lạy cha để cầu nguyện cho người cha tốt lành của các con.
Trước khung cảnh đầm ấm tình mẫu tử đó, bỗng chốc lửa hung hăng trong trái tim ông như tắt ngụm. Tâm hồn cứng cỏi của ông trở nên như sáp ong mềm ra trước hơi nóng. Mắt ông như bừng sáng sau một cơn mê ngủ dài.

THỨ TƯ 12.08 - Tuần XIX Thường Niên


Đnl 34:1-12; Mt 18:15-20
15 "Nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh, thì anh đã chinh phục được người anh em.16 Còn nếu nó không chịu nghe, thì hãy đem theo một hay hai người nữa, để mọi công việc được giải quyết, căn cứ vào lời hai hoặc ba chứng nhân.17 Nếu nó không nghe họ, thì hãy đi thưa Hội Thánh. Nếu Hội Thánh mà nó cũng chẳng nghe, thì hãy kể nó như một người ngoại hay một người thu thuế.
18 "Thầy bảo thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy. Hiệp lời cầu nguyện19 "Thầy còn bảo thật anh em: nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho.20 Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ".

SỨC MẠNH ĐOÀN KẾT
Người cha gọi bảy đứa con đến quanh mình, trao cho mỗi người một chiếc đũa rồi nói:“Bẻ đi.” Họ bẻ từng chiếc thật dễ dàng, nhanh chóng. Kế đến, ông nhập bảy chiếc đũa thành một bó, trao cho đứa con cả và nói: “Con bẻ thử xem”. Anh ta cố gắng hết sức nhưng không sao bẻ nổi và cũng chẳng ai có thể bẻ được bó đũa. Ông nói: “Vậy đấy, các con hãy học điều này. Đoàn kết là sống, chia rẽ là chết”.
Sự hiệp nhất và đoàn kết chính là sức mạnh giúp cho con người chống lại mọi kẻ thù, và nó cũng là chìa khóa để có được bình an và hạnh phúc. Chính Đức Giêsu cũng đã dạy các môn đệ về điều này khi Người nói trong bài Tin Mừng hôm nay: “Ở đâu có hai hay ba người họp lại nhân danh Thầy thì có Thầy ở giữa họ”.
Có Chúa là có hoan lạc, niềm vui và ân sủng; có Chúa là có yêu thương và tha thứ; có Chúa là có Nước Trời. Tắt một lời, hiệp nhất với nhau trong Chúa là có tất cả.
Lạy Chúa, xin dẫn chúng con đi theo đường chân lý của Ngài và bảo ban dạy dỗ, để chúng con biết sống thành một cộng đoàn hiệp nhất yêu thương.


Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần XIX Thường Niên


12/8. Thứ Tư. Thánh Joanna Phanxica Chantal, nữ tu. Ðnl 34,1-12; Mt 18,15-20
Tin Mừng - Mt 18,15-20
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu anh em con lỗi phạm, hãy đi sửa dạy nó, riêng con và nó thôi. Nếu nó nghe con, thì con đã lợi được người anh em. Nếu nó không nghe lời con, hãy đem theo một hoặc hai người nữa, để mọi việc được giải quyết nhờ lời hai hoặc ba nhân chứng. Nếu nó không nghe họ, hãy trình với cộng đoàn. Và nếu nó cũng không nghe cộng đoàn, con hãy kể nó như người ngoại giáo và như người thu thuế. "Thầy bảo thật các con, những gì các con cầm buộc dưới đất thì trên trời cũng cầm buộc, và những gì các con tháo gỡ dưới đất thì trên trời cũng tháo gỡ. "Thầy cũng bảo thật các con, nếu hai người trong các con, ở dưới đất, mà hiệp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Ðấng ngự trên trời, sẽ ban cho họ điều đó. Vì ở đâu có hai hoặc ba người tụ họp nhân danh Thầy, thì Thầy ở giữa những người ấy".
Suy niệm
Bài đọc 1 hôm nay tường thuật lại cái chết của Môsê, vị cha già của dân tộc Israel. Cái chết của ông đã để lại bao tiếc thương cho con dân Do Thái.
- Tiếc thương vì trãi qua 40 năm chịu bao gian lao, khổ nhọc trong vai trò dẫn dắt dân Chúa, nay thành quả ấy sắp hoàn thành, thì cũng chính là lúc ông phải ra đi về với Chúa, khép lại một quá khứ hào hùng, lẫy lừng bên ngoài quê cha đất tổ cho một con người luôn trung thành với lý tưởng đến cùng.
- Tiếc thương vì suốt 40 năm qua, ông cùng dân sát cánh bên nhau, cùng đồng thân, đồng phận trong vui buồn sướng khổ, thì nay ông cùng đồng tử với một thành phần dân chúng cùng thế hệ ông, để lại cho thế hệ mai sau bao tiếc nuối, yêu thương.
- Tiếc thương vì một nhà lãnh đạo tài ba, đức hạnh, thương dân đã ngã xuống. Nên họ đã khóc thương ông thật nhiều và tổ chức tang lễ thật trang trọng cho một ngôn sứ đã làm bao điều lẫy lừng không ai sánh bằng.
Nếu như cái chết của Môsê để lại trong dân nhiều vương vấn, hối tiếc khó mà chấp nhận được, thì đối với bản thân Môsê đó lại là cái chết vinh dự. Bởi lẽ ông dám chết đi cho ý riêng, chết cho sứ mạng và chết cho quê hương dân tộc theo thánh ý Thiên Chúa. Vì thế, sự ra đi của ông là một sự ra đi trong an bình không hối hận và luyến tiếc. Nên khi chết cặp mắt đức tin của ông vẫn ngời sáng, khí lực sức mạnh tình mến Chúa, thương dân nơi ông không hề suy giảm.
Xin cho chúng ta có được lòng tin tưởng, phó thác vào thánh ý Chúa trong mọi hoàn cảnh vì tin rằng ý Chúa luôn tốt ngàn lần hơn ý ta.
Xin cho chúng ta luôn tận tâm chu toàn bổn phận Chúa trao phó theo gương Môsê, để dẫu có nhắm mắt lìa đời, ta không hề vấn vương, ân hận, nhưng luôn an vui thanh thản trong an bình, bởi lẽ mình đã chu toàn tốt bổn phận Chúa trao.