Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

11/09/2015 Thứ Sáu Tuần XXIII Mùa Thường Niên Năm lẻ



PHÚC ÂM: Lc 6, 39-42
"Người mù có thể dẫn người mù được chăng?"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: "Người mù có thể dẫn người mù được chăng? Cả hai lại không sa xuống hố ư? Môn đệ không trọng hơn Thầy; nếu môn đệ được giống như Thầy, thì kể là hoàn hảo rồi.
"Sao ngươi nhìn cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong chính mắt ngươi thì lại không thấy? Sao ngươi có thể nói với người anh em: 'Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh', trong khi chính ngươi không nhìn thấy cái đà trong mắt ngươi. Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi bấy giờ ngươi sẽ trông rõ để lấy cái rác khỏi mắt anh em ngươi". Đó là lời Chúa.
CHIA SẺ PHÚC ÂM:
Tin Mừng hôm nay không chỉ là một bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu không chỉ khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác, Ngài còn mời gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Ðấng thấu suốt lòng con người mới có thể xét xử con người. Nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, con người cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình. "Hãy lấy cái dằm ra khỏi mắt ngươi trước đã", nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của mình trước.
Có nhận ra mối tương quan đích thực với Thiên Chúa, con người mới thấy được tương quan của mình với tha nhân. Thật thế, chối bỏ và cắt đứt mối tương quan với Thiên Chúa, con người cũng đi đến chỗ chối bỏ tha nhân. Ngược lại, nhận ra Thiên Chúa là Chủ tể, con người cũng sẽ nhận ra thân phận thụ tạo yếu hèn của mình và tình liên đới với tha nhân. "Hỡi người, hãy tự biết mình", đó là khẩu hiệu mà nhà hiền triết Hy Lạp là Socrate thường đề ra như bài học vỡ lòng cho các môn sinh, có lẽ cũng được Chúa Giêsu nhắc lại theo một công thức khác: "Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng". "Hãy sám hối" trước tiên là nhận ra thân phận bất toàn của mình, để từ đó sống cảm thông, kiên nhẫn, bao dung và tha thứ đối với người khác. Sống như thế, con người mới đạt được cùng đích của mình là trở nên giống Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa để gạt bỏ chính Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.
-Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã dạy chúng con một phương cách xử thế theo tinh thần bác ái của Kitô giáo trong đời sống chung. Xin cho chúng con biết yêu anh em như Chúa yêu chúng con. Amen.

11.9.2015 – Thứ sáu Tuần 23 Thường niên




Lời Chúa: Lc 6, 39-42
Khi ấy, Ðức Giêsu kể cho môn đệ dụ ngôn này: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố? Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi. Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới? Sao anh lại có thể nói với người anh em: “Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra”, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em!”
Suy niệm:
“Sao ngươi có thể nói với người anh em: ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh’, trong khi chính ngươi không nhìn thấy cái đà trong mắt ngươi. Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi bấy giờ ngươi sẽ trông rõ để lấy cái rác khỏi mắt anh em ngươi” (Lc 6,42).
Chúa Giêsu dùng hình ảnh “cái rác” và “cái đà” để dạy các môn đệ của Người không được chỉ trích người khác. Theo khuynh hướng tự nhiên, con người hay thích chỉ trích người khác. Cái rác nhỏ hơn cái đà rất nhiều, nhưng người ta lại thường dễ nhìn thấy những “rác” khuyết điểm nơi người khác mà lại không thấy những “đà” khuyết điểm rất lớn nơi chính mình. Vì thế, Chúa Giêsu dạy các môn đệ của Người trước khi sửa lỗi người khác thì phải sửa lỗi chính mình.
Qua lời giáo huấn của Chúa Giêsu hôm nay, chúng ta ý thức rằng: Phê bình, chỉ trích khuyết điểm của người khác là một điều bất công, bởi vì trước mặt Thiên Chúa chẳng có ai là vô tội. Vì vậy, chúng ta cần khiêm nhường sửa lỗi của mình trước khi giúp sửa lỗi cho tha nhân. Nhờ đó, bản thân chúng ta và tha nhân đều được thăng tiến. Mỗi người cần sống lời Chúa Giêsu dạy: “Anh em hãy yêu thương nhau” (Ga 15,17). Chính tình yêu sẽ giúp chúng ta nhận ra những điều tốt đẹp nơi mọi người.
Lạy Chúa, tính kiêu ngạo khiến chúng con luôn tự cho mình là tốt, từ đó dễ đi đến chỉ trích những tật xấu của người khác. Xin cho chúng con biết khiêm tốn nhận ra mình còn nhiều khuyết điểm để biết sửa đổi và sống yêu thương, cảm thông với mọi người hơn. Amen.

AI MUỐN THEO TA, PHẢI BỎ MÌNH


Vua Ai công hỏi Đức Khổng tử: “Quả nhân nghe nói có người tính hay quên, lúc dọn nhà, quên mất vợ, có thật không?”
Đức Khổng tử thưa rằng: “Có người quên như thế cũng chưa lấy gì làm tệ. Còn có người tệ hơn nữa, quên cả đến cái thân mình.”
Vua Ai công hỏi: “Thế nào mà lại đến quên cả cái thân mình nữa?”
Đức Khổng tử nói: “Ngày xưa vua Kiệt nhà Hạ giàu có cả bốn bể, sang làm đến thiên tử, chỉ vì xao lãng cơ đồ của tổ tiên, hủy hoại điển pháp của nước nhà, tin dùng kẻ xiểm nịnh, ghét bỏ kẻ trung lương, ngày ngày say đắm sắc dục, săn bắn, rượu chè, hoang vu vô độ, sau đến nỗi bị ông Thang giết chết mà mất… Thế chẳng phải có thân mà quên cả thân là gì?” (Cổ học tinh hoa).
Thế mới hay, thật chẳng dễ phân định giữa cái được và cái mất, cái lợi và cái hại trong cuộc đời vắn vỏi nơi trần thế này. Mà đây đâu phải là chuyện đùa chơi,… vì “được ăn cả, ngã về không”!
Thế mà từ những ngày đầu loan báo Tin Mừng, ngay sau khi được thánh Phêrô tuyên nhận là Đấng Cứu Thế, Đức Kitô đã dạy một lời thật là nghịch lý so với những suy tính thường tình của người đời! Ngài loan báo về những đau khổ Ngài phải chịu, và đòi buộc sự từ bỏ chính mình nơi các môn đệ: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mc 2,34).
Thật là một nghịch lý, nhưng đó mới là sự khôn ngoan của đức tin, sự khôn ngoan của một trẻ thơ đặt nơi mẹ mình, một sự khôn ngoan trần gian không thể hiểu được:
“Lòng con chẳng dám tự cao, mắt con chẳng dám tự hào, Chúa ơi!
Đường cao vọng, chẳng đời nào bước, việc diệu kỳ vượt sức, chẳng cầu; hồn con, con vẫn trước sau - giữ cho thinh lặng, giữ sao thanh bình.
Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ, trong con, hồn lặng lẽ an vui.
Cậy vào Chúa, Ít-ra-en ơi, từ nay đến mãi muôn đời muôn năm”. (Tv 131)
Niềm tin đó cũng là điều kiện Đức Kitô đặt ra cho những ai muốn vào Nước Trời: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào” (Mc 10,15).
Có không ít người gọi niềm tin Kitô giáo là thuốc phiện mê dân, tạo ra một thế giới ảo để dụ dỗ kẻ ngu muội tin theo, còn người thông sáng thì chẳng dại dột bước vào: Để được hạnh phúc, hà cớ chi mà phải từ bỏ chính mình, phải vác lấy thập giá?
Thế nhưng nhìn lại cho kỹ ai cũng thấy mình đang bị bao vây bởi một thế giới ảo, bị đánh lừa bởi các giá trị ảo, trong đó hạnh phúc con người được đặt trên khoái cảm thể xác, trên tiền bạc tích lũy, trên lời khen, địa vị, bằng cấp,… trên những điều bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất, và chẳng ai giữ mãi được: “Họ tắt hơi là trở về cát bụi, dự định bao điều: ngày ấy tiêu tan.” (Tv 146,4).
Nếu hạnh phúc và sự sống con người là như thế thì “ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất!”
Từ bỏ chính mình là không thương tiếc bỏ hết các ảo tưởng để có cái nhìn thật về mình, để đón nhận Nuớc Thiên Chúa với tâm hồn trẻ thơ, để giữ lòng mình khỏi bị tác động bởi sự yêu ghét của thế gian khi hưởng dùng mọi sự.
Kìa! Hãy xem người lớn lấy làm thoả mãn khi tốn tiền vào phòng trưng bày ngắm nhìn và thưởng thức một bức phong cảnh có giá trị, được vẽ bởi một hoạ sĩ nổi tiếng; còn trẻ em chỉ cần nâng niu một bông hoa, đuổi theo một cánh bướm ngoài trời là có đủ mê say.
Vâng, từ bỏ chính mình là tìm lại con người thật của mình nhờ đức tin, là dám để sự thật giải thoát mình khỏi mọi áp lực vô nghĩa: “Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ. Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, vì thế, tôi đã không hổ thẹn, vì thế, tôi trơ mặt ra như đá. Tôi biết mình sẽ không phải thẹn thùng”…
Sự giải thoát đó chỉ tìm thấy trong niềm tin: “Đấng tuyên bố rằng tôi công chính, Người ở kề bên. Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn kiện cáo tôi? Cứ thử đến đây coi!” (Is 50,6-8)!
Một vị guru hỏi khách: “Bạn tìm kiếm điều gì?”
“Bình an”, người khách trả lời.
“Đối với những ai tìm cách chống lại luật tự nhiên nơi mình thì bình an đích thực chỉ đem lại cho họ sự quấy rầy”, vị guru ôn tồn nhắc nhở.
Sự giải thoát của niềm tin là để mình chiều theo những quy luật được Chúa đặt trong lòng người từ đầu. Đứng trước các khúc quanh quyết định trong cuộc đời, người ta mới thấy rõ giá trị của niềm tin; khi trung thành để niềm tin chi phối mọi chi tiết trong cuộc sống, người ta lại nhìn ra vẻ đẹp vô giá của cuộc sống. “Ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động theo đức tin, thì nào có ích lợi gì?” (Gc 2,14).
Đức tin đòi buộc tôi phải từ bỏ chính mình. Tôi có dám tin không? Trước thách đố cốt yếu đó của niềm tin mà tôi dám thưa, tôi tin, thì đó mới là đức tin, một ân sủng từ trời. Ân sủng đó giúp tôi tìm lại được chính mình, và mở lối cho tôi bước vào sự sống đời đời.