30/5. Thứ Bảy. Hc 51,17-27; Mc 11, 27-33
Bài Đọc: Hc 51,17-27
Tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng danh Chúa.
Khi tôi còn trẻ, trước khi tôi đi đó đây, tôi đã công khai tìm kiếm sự khôn ngoan trong khi cầu nguyện. Trước đền thờ, tôi đã xin sự khôn ngoan, và tôi sẽ còn tìm nó cho đến ngày cuối đời tôi. Trước tinh hoa của sự khôn ngoan, như chùm nho hồng, tâm hồn tôi vui sướng: chân tôi bước đi trên đường ngay chính. Từ buổi thanh xuân, tôi đã tìm kiếm nó. Tôi đã lắng tai và nghe tiếng nó. Tôi đã tìm thấy trong tôi sự khôn ngoan cao cả, và nhờ nó tôi đã được tiến triển nhiều. Tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan, vì tôi đã suy niệm để đem nó ra thực hành, tôi đã hăng say làm điều lành và tôi không hổ thẹn. Cùng với sự khôn ngoan, linh hồn tôi đã chiến đấu, và khi hành động, tôi được thêm vững chắc. Tôi đã giơ hai tay lên cao, và đã than khóc, vì đã không biết đến nó. Tôi đã hướng tâm hồn tôi về nó, và tôi đã tìm được nó với tâm hồn trong sạch.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sự khôn ngoan của Chúa, để con tuyên xưng, ca ngợi, chúc tụng Danh Chúa, và để chúng con dùng sự khôn ngoan Chúa ban để phục vụ cho anh chị em mình.
Tin Mừng: Mc 11, 27-33
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ lại đến Giêrusalem. Và trong khi Chúa Giêsu đi lại trong đền thờ, thì những trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão đến hỏi Người: "Ông lấy quyền nào mà làm sự đó? Và ai đã ban quyền cho ông để làm như vậy?" Chúa Giêsu đáp: "Tôi sẽ hỏi các ông một câu thôi, hãy trả lời cho Tôi thì Tôi sẽ bảo cho các ông hay Tôi lấy quyền nào mà làm việc đó: Phép rửa của Gioan bởi trời hay bởi người ta? Hãy trả lời Tôi đi". Họ liền bàn riêng với nhau rằng: "Nếu chúng ta trả lời 'Bởi trời', ông ấy sẽ nói: 'Vậy sao các ông không tin Người?' Nhưng nếu chúng ta nói 'Bởi người ta', chúng ta sợ dân chúng, vì mọi người đều coi Gioan thật là một tiên tri. Vậy họ thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Chúng tôi không biết". Và Chúa Giêsu bảo họ: "Vậy thì tôi cũng không nói cho các ông biết bởi quyền phép nào Tôi làm sự đó".
Suy Niệm
Đối với người xưa, đức khôn ngoan là điều họ luôn cầu xin để có được, và khi có được thì tâm hồn luôn vui sướng: “và tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan…”.
Khôn ngoan không phải muốn là được mà phải cầu xin, phải tìm kiếm, phải chiến đấu vất vả. Có được khôn ngoan để làm gì? Để tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Danh Chúa.
Đó là điều mà các bậc tiền nhân đã làm. Còn đối với thời Chúa Giêsu thì sao? Các trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão có thể nói là những bậc khôn ngoan thông thái. Tìm hiểu rất kỹ, rất sâu về Lời Chúa, về giáo huấn của các tiền nhân. Nhưng họ tìm sự khôn ngoan để làm gì? Có phải để tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Thiên Chúa không? Trong bài Phúc âm này đã trả lời rất rõ, không phải để ca tụng nhưng để chất vấn Thiên Chúa, để bắt bẻ Thiên Chúa và để tìm cách tiêu diệt Ngài.
Có được sự khôn ngoan, đó là điều ai cũng mong muốn, nhưng sử dụng sự khôn ngoan vào mục đích gì đó mới là điều đáng để chúng ta quan tâm.