Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

01/06/2015 Thứ Hai Tuần IX Mùa Thường Niên Năm B


PHÚC ÂM: Mc 12, 1-12"Chúng bắt cậu con trai giết đi và quăng xác ra vườn nho".Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa.
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi. Đó là lời Chúa.
CHIA SẺ PHÚC ÂM:
Tin Mừng hôm nay nói về vườn nho của Chúa được trao cho các tá điền để làm sinh lợi thêm những hoa trái mới. Vườn nho cũ là Israel đã được Thiên Chúa chọn làm dân riêng, nhưng những kẻ có trách nhiệm chăm sóc vườn nho ấy đã không chu toàn bổn phận của mình; còn vườn nho mới chính là Israel mới, tức Giáo Hội đã được Chúa Giêsu thiết lập và trao cho những tá điền mới. Qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn các vị lãnh đạo Do thái thời đó hiểu rằng giai đoạn mới trong lịch sử cứu độ đã bắt đầu và không còn ngược lại được nữa; lòng độc ác của những tá điền không thể phá hủy chương trình hành động của Thiên Chúa, Ðấng nhân từ, kiên nhẫn, nhưng cũng rất công bằng và đòi hỏi sự cộng tác của con người.
Những chi tiết trong dụ ngôn vườn nho gợi lên những giai đoạn của lịch sử cứu độ Thiên Chúa thực hiện cho nhân loại. Cái chết của người con của ông chủ vườn nho thoạt xem ra là kết quả của lòng thù ghét của con người đối với Thiên Chúa. Như những tá điền muốn giết người con được sai đến để cướp vườn nho khỏi tay ông chủ, những kẻ thù nghịch Thiên Chúa cũng muốn loại bỏ Chúa Giêsu, Con Một Thiên Chúa, để tự do làm chủ vận mệnh nhân loại. Qua hình ảnh tảng đá xây đã trở nên đá tảng góc tường, Chúa Giêsu mở ra chìa khóa để con người có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa liên hệ đến việc cứu chuộc của Ngài.
Chúa Giêsu Phục Sinh sau biến cố Vượt Qua của Ngài đã trở thành nền tảng cho vườn nho mới là Giáo Hội. Giáo Hội và mỗi thành phần Giáo Hội đều thuộc về Chúa Kitô. Mỗi người phải xây dựng và phát triển đời sống mình trên nền tảng duy nhất là Chúa Kitô. "Tôi sống nhưng không phải tôi sống, mà là chính Chúa Kitô sống trong tôi", đó là bí quyết của mỗi môn đệ Chúa Kitô ở mọi thời và mọi hoàn cảnh, đó là bí quyết duy nhất để Chúa Kitô trở thành đá tảng nâng đỡ đời sống người Kitô hữu.
Lời của Chúa hôm nay cảnh tỉnh chúng ta trước trách nhiệm phải làm sao để dung mạo của Chúa được chiếu tỏa trong đời sống chúng ta và trong Giáo Hội. Chúa Giêsu là Ðá Tảng góc tường, là nền tảng và là sức sống cho cuộc đời chúng ta, xin cho chúng ta đừng bao giờ lìa xa Chúa.AMEN.

"Đến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: 'Chúng sẽ kiêng nể con trai ta'. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: 'Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta'. Đoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: 'Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Đó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta' ".

THỨ HAI 01.06 - Thánh Giút- ti-nô, tử đạo. Lễ nhớ


Tb 1:3; 2,1a-8; Mc 12:1-12

1 Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng: “Có người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa.2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp.3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không.4 Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục.5 Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác: kẻ thì họ đánh, người thì họ giết.6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu: người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ; ông nói: “Chúng sẽ nể con ta.”7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.”8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho.9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác.10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường.11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta! 12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
Khi đọc dụ ngôn này, chúng ta có cảm tưởng ông chủ vườn nho xem ra khờ khạo đến nhu nhược khi để bọn tá điền lộng hành, tự tung tự tác thực hiện những hành động tàn nhẫn đối với những đầy tớ được ông sai đi và một âm mưu độc ác cả với đứa con độc nhất của ông nữa. Phải chăng ông là người bất lực nên không thể làm gì trước dã tâm muốn chiếm đoạt vườn nho của bọn họ hay sao? Thiết nghĩ, ông không muốn dùng quyền lực để áp bức họ. Ông chờ đợi trong hy vọng rằng những người tá điền này sẽ nhớ lại sự tín nhiệm của ông khi trao cho họ vườn nho quý giá của mình. Ông tin tưởng họ là những tá điền trung tín và sẽ làm việc mang lại hoa lợi cho ông. Thế nhưng, đáp lại niềm hy vọng của ông lại là sự bất tín và lòng phản bội của họ. Chính lòng tham không đáy đã làm lu mờ đi đôi mắt lương tri của họ. Họ đã quá “tham” thì sẽ phải chịu “thâm”. Đó là sự trừng phạt của ông chủ: “Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác” (Mc 12, 9).
CÔNG TRÌNH KỲ DIỆU
Trải qua hơn hai mươi thế kỷ với nhiều thăng trầm, biến động, Hội Thánh vẫn đứng vững vì là “Hội Thánh Chúa” không phải hội của loài người. (Đường Hy Vọng).
Vườn nho cũ là Israel, được Thiên Chúa chọn làm dân riêng và trao cho các tá điền chăm sóc, đã bị thất bại. Bởi, có những tá điền thiếu trách nhiệm, mưu mô và độc ác. Nay, vườn nho mới chính là Giáo Hội, do Đức Giêsu thiết lập và trao cho những tá điền mới chăm sóc, đã sinh hoa kết quả. Đức Giêsu chính là đá tảng góc tường vững chắc, không một quyền lực nào có thể phá nổi. Hôm nay, chúng ta có bổn phận và trách nhiệm gì để làm cho vườn nho Giáo Hội Chúa được lan toả khắp nơi?
Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Chúa vì được sống trong Giáo Hội Chúa, xin đừng để chúng con đánh mất những hồng ân Chúa đã ban và xin giúp chúng con ý thức, chỉ có Chúa mới là đá tảng và là sức sống cho cuộc đời chúng con.
Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần IX Thường Niên
01/6. Thứ Hai. Thánh Justinô, tử đạo. Lễ nhớ. Tb 1,1a.2;2, 1-9; Mc 12,1-12
Bài Ðọc I: Tb 1,1a.2;2, 1-9
Tôbia, người chi họ và thành Nephthali, ông bị bắt lưu đày trong đời Salmanasar, vua xứ Assyria. Mặc dầu bị lưu đày, ông không bỏ đường chân lý.
Khi đến lễ trọng kính Chúa, trong gia đình Tôbia có dọn bữa ăn thịnh soạn, ông nói với con trai ông rằng: "Con hãy đi mời mấy người, thuộc chi họ chúng ta biết kính sợ Chúa, đến dự tiệc với chúng ta". Con ông đi, rồi trở về báo tin cho ông hay rằng: "Một người con cái Israel bị bóp cổ chết nằm ngoài đường". Lập tức, ông bỏ bàn ăn, ra khỏi phòng, bụng còn đói, chạy đến chỗ tử thi. Ông lén vác xác về nhà, để chờ lúc mặt trời lặn sẽ chôn cất cẩn thận. Sau khi đã giấu xác rồi, ông vừa dùng bữa vừa than khóc và run sợ, vì nhớ lại lời Chúa dùng miệng tiên tri Amos mà phán rằng: "Ngày lễ của các ngươi sẽ trở thành ngày than khóc và tang chế". Khi mặt trời lặn, ông đi chôn xác. Tất cả các người bà con chỉ trích ông rằng: "Ông đã bị lên án tử hình cũng vì công việc đó, và may là ông thoát khỏi án tử, nay ông lại đi chôn kẻ chết nữa sao?" Nhưng Tôbia kính sợ Thiên Chúa hơn là sợ nhà vua, vẫn lấy trộm xác kẻ bị giết, giấu trong nhà, rồi đến nửa đêm ông đem đi chôn.
Tin Mừng: Mc 12,1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa.
"Ðến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: "Chúng sẽ kiêng nể con trai ta". Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: "Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta". Ðoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: "Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Ðó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta".
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
Suy niệm
Đề tài mà phụng vụ lời Chúa muốn gởi đến chúng ta hôm nay là sự công chính.
Sự công chính được diễn tả qua cuộc đời của ông Tôbia trong bài đọc thứ nhất như một con người “ăn ở theo sự thật và lẽ ngay suốt mọi ngày”. Hơn nữa, còn “rộng tay bố thí cho anh chị em và đồng bào”.
Sự công chính đó còn là dám làm những điều tốt theo lương tâm chỉ dạy, bất chấp dư luận. Khi nghe đứa con báo tin có đồng bào mình giết chết, Tôbia đã “liền chồm dậy, bỏ cả ăn, chẳng kịp nếm chút gì, đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn”.
Nhất là sự công chính của ông vượt qua ranh giới của cái chết. Hành động chôn xác kẻ chết của ông vi phạm nội quy của những người dân trong vùng, và có thể mang án tử. Vì vậy khi thấy ông làm điều đó, láng giềng không ủng hộ mà còn nhạo cười ông: “Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết”.
Sự công chính được Máccô diễn tả qua dụ ngôn các tá điền xác nhân.
Sự công chính đó là tình yêu nhưng không của ông chủ, cho họ có công ăn việc làm.
Sự công chính đó còn là sự nhẫn nhịn của ông chủ khi những người thừa hành của ông bị những người làm vườn xua đuổi, đánh đập.
Đỉnh điểm của sự công chính là ông chủ sẵn sàng sai đứa con trai duy nhất của ông để gặp gỡ, thương lượng với những người làm vườn.
Đối lập với sự công chính là tội lỗi.
Tội lỗi là khi con người không ăn ở theo sự thật và lẽ ngày. Tội lỗi khi chúng ta ích kỷ sống riêng cho bản thân mình mà không biết thương xót người khác.
Tội lỗi khi chúng ta không biết trả về cho Thiên Chúa những gì thuộc về Thiên Chúa. Ngược lại còn chống lại thánh chỉ của Ngài.
Đỉnh cao của tội lỗi là sự khước từ Con Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin mở rộng tâm hồn con để con có một đời sống công chính, thánh thiện.

TÌNH THƯƠNG


Cô y tá đưa một thanh niên với vẻ lo âu , mệt mỏi đến bên giường bệnh của một ông lão. Cô cuối xuống thì thầm với bệnh nhân : " Con trai của ông đã đến đây rồi ". Cô phải lặp lại câu nói trên nhiều lần, người bệnh mới mở mắt ra được và đưa cái nhìn mệt nhọc về phía chàng trai đang đứng bên ngoài bình trợ thở. Ông đã được cho uống nhiều thuốc an thần, bởi những cơn đau tim thường xuyên hành hạ.

Ông đưa bàn tay ra và người thanh niên nắm chặt những ngón tay gầy guộc của ông, truyền một thông điệp về niềm tin, sự khích lệ. Cô y tá mang chiếc ghế đặt cạnh bên giường. Suốt đêm đó, chàng trai ngồi cạnh bệnh nhân, nắm tay ông và nói với ông những lời dịu dàng, động viên ông vượt qua bệnh tật. Siết chặt tay đứa con trai, người bệnh không thốt lên tiếng nào . Bình minh hôm đó, ông lão qua đời. Chàng trai đặt bàn tay không còn sức sống kia xuống giường và đi báo tin cho cô y tá. Anh ta vẫn đợi, trong khi cô y tá đi thực hiện các công việc cần thiết. Sau đó, cô quay trở lại và nói lời chia buồn cùng chàng trai. Thế nhưng,cô thực sự ngạc nhiên, khi nghe chàng trai hỏi:"Ông cụ đó là ai vậy?", "Tôi nghĩ đó là bố của anh..."

"Không, ông ta không phải là bố tôi!". Chàng trai trả lời. "Tôi chưa từng nhìn thấy ông trong đời". "Thế tại sao anh không nói gì khi tôi đưa anh đến gặp ông ta?". Cô y tá hỏi.

Chàng trai chậm rãi nói:"Tôi biết ông ta đang cần gặp con trai của mình. Ông bệnh quá nặng nên không nhận ra tôi là người lạ. Tôi không nỡ nói sự thật, vì biết ông rất cần tôi trong giờ phút lâm chung".





Gieo và Gặt


Gieo và gặt có nghĩa là khi bạn gieo điều gì, bạn sẽ gặt những thành quả mà nó mang lại. Vậy bạn nên gieo gì hôm nay?
Gieo gì hôm nay:
– Nếu bạn gieo lòng tốt, bạn sẽ gặt thân thiện…
– Nếu bạn gieo khiêm tốn, bạn sẽ gặt cao thượng…
– Nếu bạn gieo kiên nhẫn, bạn sẽ gặt chiến thắng…
– Nếu bạn gieo cân nhấc, bạn sẽ gặt hòa thuận…
– Nếu bạn gieo chăm chỉ, bạn sẽ gặt thành công…
– Nếu bạn gieo tha thứ, bạn sẽ gặt hòa giải…
– Nếu bạn gieo cởi mở, bạn sẽ gặt thân mật…
– Nếu bạn gieo chịu đựng, bạn sẽ gặt cộng tác…
– Nếu bạn gieo niềm tin, bạn sẽ gặt phép màu…
Nhưng :
– Nếu bạn gieo ích kỷ, bạn sẽ gặt cô đơn…
– Nếu bạn gieo kiêu hãnh, bạn sẽ gặt hủy diệt…
– Nếu bạn giéo đố kỵ, bạn sẽ gặt phiền muộn…
– Nếu bạn gieo lười biếng, bạn sẽ gặt mụ mẫn…
– Nếu bạn gieo cay đắng, bạn sẽ gặt cô lập…
– Nếu bạn gieo tham lam, bạn sẽ gặt tổn hại…
– Nếu bạn gieo tầm phào, bạn sẽ gặp kẻ thù…
– Nếu bạn gieo lo lắng, bạn sẽ gặp âu lo…
– Nếu bạn gieo tội lỗi,bạn sẽ gặt tội lỗi…


– Nếu bạn gieo dối trá, bạn sẽ gặt ngờ vực…
Gieo và gặt có nghĩa là khi bạn gieo điều gì, bạn sẽ gặt những thành quả mà nó mang lại. Vì thế, hãy gieo những điều tốt đẹp cho chính bạn và mọi người xung quanh để nhận lại hạnh phúc. Đừng gieo xấu xa, ích kỷ để rổi phải nhận đau khổ, cô đơn bạn nhé!
Sưu tầm

LỄ CHÚA BA NGÔI

 Năm B Lời Chúa: Dnl 4,32-34.39-40; Rm 8,14-17; Mt 28,16-20

Bài đọc I: Dnl 4,32-34.39-40
Anh em cứ hỏi những thời xa xưa, thời có trước anh em, từ ngày Thiên Chúa dựng nên con người trên mặt đất; cứ hỏi từ chân trời này đến chân trời kia: có bao giờ đã xảy ra chuyện vĩ đại như thế, hay có ai đã nghe điều giống như vậy chăng?
Có dân nào đã được nghe tiếng Thiên Chúa phán từ trong đám lửa như anh em đã nghe, mà vẫn còn sống không?
Hoặc có thần nào đã ra công đi chọn lấy cho mình một dân tộc từ giữa một dân tộc khác, đã dùng bao thử thách, dấu lạ, điềm thiêng và chinh chiến, đã dang cánh tay mạnh mẽ uy quyền, gây kinh hồn táng đởm, như Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, đã làm cho anh em tại Ai-cập, trước mắt anh em không?
Vậy hôm nay, anh em phải biết và để tâm suy niệm điều này: trên trời cao cũng như dưới đất thấp, chính Đức Chúa là Thiên Chúa, chứ không có thần nào khác nữa.
Anh em phải giữ các thánh chỉ và mệnh lệnh của Người, mà hôm nay tôi truyền cho anh em; như vậy anh em và con cháu anh em sau này sẽ được hạnh phúc, và anh em sẽ được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, vĩnh viễn ban cho anh em."
Bài đọc II: Rm 8,14-17
Quả vậy, phàm ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là con cái Thiên Chúa. Phần anh em, anh em đã không lãnh nhận Thần Khí khiến anh em trở thành nô lệ và phải sợ sệt như xưa, nhưng là Thần Khí làm cho anh em nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta được kêu lên: "Áp-ba! Cha ơi! "Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí chúng ta rằng chúng ta là con cái Thiên Chúa. Vậy đã là con, thì cũng là thừa kế, mà được Thiên Chúa cho thừa kế, thì tức là đồng thừa kế với Đức Ki-tô; vì một khi cùng chịu đau khổ với Người, chúng ta sẽ cùng được hưởng vinh quang với Người.
Tin Mừng: Mt 28,16-20
Mười một môn đệ đi tới miền Ga-li-lê, đến ngọn núi Đức Giê-su đã truyền cho các ông đến. Khi thấy Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông lại hoài nghi. Đức Giê-su đến gần, nói với các ông: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế."
Suy Niệm:
Vua Đavid, tác giả Thánh Vịnh 8, sau khi đã suy gẫm về tình yêu Thiên Chúa và sự bất xứng của con người, đã phải thốt lên: "Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì, mà Chúa phải bận tâm?" Không phải chỉ có một ngôi, mà cả Ba Ngôi Thiên Chúa đã cùng cộng tác để lo liệu cho con người. Điều này nhắc nhở cho con người biết họ có địa vị cao quí trước Thiên Chúa; và họ phải biết sống làm sao cho xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa.
Các Bài Đọc hôm nay dẫn chứng tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa dành cho con người. Trong Bài Đọc I, ông Môsê nhắc lại hai đặc quyền mà dân tộc Israel được hưởng: Thiên Chúa đã chọn họ làn dân riêng và ban Thập Giới cho họ. Trong Bài Đọc II, thánh Phaolô nhắc nhở cho các tín hữu đặc quyền được làm con Thiên Chúa qua niềm tin vào Đức Kitô, và họ sẽ được thừa hưởng gia tài của Ngài. Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu truyền cho các môn đệ trước khi Ngài về trời: Các ông phải đi khắp nơi thu nhận môn đệ và dạy bảo họ tuân giữ những gì Ngài đã dạy dỗ các ông.
Kinh Thánh đã nói gì về Chúa Ba Ngôi. Có lẽ câu văn nổi tiếng nhất bàn về Chúa Ba Ngôi được tìm thấy trong Tin Mừng thánh Matthêu, khi Chúa Giêsu truyền dạy các môn đệ: Các con hãy đi giảng dạy muôn dân và rửa tội cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần.
Tuy nhiên hình ảnh đặc trưng nhất về Chúa Ba Ngôi là hình ảnh khi Chúa Giêsu chịu phép rửa. Lúc đó, Chúa Thánh Thần lấy hình chim bồ câu ngự xuống trên Ngài, rồi từ trời có tiếng nói: Này là con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng. Tiếng nói, chim bồ câu và Chúa Giêsu, ba hình ảnh này tạo nên một chân dung sống động về Chúa Ba Ngôi.
Thánh Phaolô cũng bàn về Chúa Ba Ngôi khi viết: Ân sủng của Đức Kitô, tình yêu của Chúa Cha và ơn thông hiệp của Chúa Thánh Thần ở cùng tất cả anh chị em.
Còn thánh Luca trong sách Tông đồ Công vụ, cũng như trong Tin Mừng, đã nhìn nhận lịch sử cứu độ mang chiều kích của Chúa Ba Ngôi. Thời Cựu Ước là thời của Chúa Cha. Thời rao giảng Tin Mừng là thời của Chúa Con và thời hiện nay là thời của Chúa Thánh Thần. Kinh Tín Kính chúng ta đọc trong thánh lễ cũng đã tuyên xưng: Chúa Cha là Đấng sáng tạo. Chúa Con là Đấng cứu độ và Chúa Thánh Thần là Đấng thánh hoá, trao ban nguồn sống.
Tuy nhiên chúng ta đừng bao giờ quên rằng: Chúa Cha ở đâu, thì Chúa Con và Chúa Thánh Thần cũng ở đó. Ba Ngôi luôn luôn là mầu nhiệm thâm sâu, vừa đơn nhất lại vừa đa dạng.

Tuy nhiên có cách nào giúp chúng ta sống mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi trong cuộc đời chúng ta hay không. Xin giới thiệu một phương pháp vừa đơn giản lại vừa hữu ích đó là trong giờ cầu nguyện ban tối trước khi đi ngủ chúng ta hãy dành ba phút để hồi tâm.
Phút thứ nhất, chúng ta hãy rút ra những việc tốt trong ngày, chẳng hạn như giữ được sự bình tĩnh khi bị vu khống. Và chúng ta hãy thưa lên cùng Chúa Cha và cảm tạ Ngài về những điều tốt đẹp ấy.
Phút thứ hai, chúng ta hãy rút ra những việc làm sai trái, chẳng hạn như đã dửng dưng, không giúp đỡ cho một người khổ đau. Và chúng ta hãy thưa lên cùng Chúa Con, để xin Ngài tha thứ.
Phút thứ ba, hãy nhìn đến một ngày sắp tới với những khó khăn phải đương đầu và chúng ta hãy thưa lên cùng Chúa Thánh Thần, cầu xin Ngài ơn khôn ngoan và lòng can đảm để xử lý cho thích đáng. Và như vậy, cuộc đời chúng ta là một sự gắn bó mật thiết với Chúa Ba Ngôi trong mọi cảnh huống gặp phải.

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

CHÚA NHẬT IX/TN/B LỄ CHÚA BA NGÔI / B

CĐ:THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU

*Bài đọc 1 : Đnl4,32-34.39-40

Trên trời dưới đất, ngoài Thiên Chúa, không có Chúa nào khác.
Sách Đệ nhị luật hôm nay thuật lại những lời Ông Môsê nói với dân chúng trước khi họ vào Đất hứa. Trước hết, ông cho họ thấy uy quyền và tình thương Thiên Chúa dành cho họ: Có dân tộc nào được nghe tiếng Thiên Chúa phán từ trong đám lửa không ? Có thần linh nào đã dùng cánh tay uy quyền của mình, gây kinh hồn táng đởm, để chọn một dân nhỏ bé giữa muôn dân làm gia nghiệp cho mình, như Thiên Chúa làm cho anh em ?
Vì thế, ông khuyên họ hãy để tâm suy nghĩ về những biệt đãi Thiên Chúa đã dành cho họ, để mà biết tuân giữ đường lối thánh chỉ của Người, hầu được sống mãi trong phần đất mà Thiên Chúa đã dành để cho họ và cho con cháu muôn đời !

**Bài đọc 2 : Rm8,14-17

Nhờ Thánh Thần anh em được trở nên nghĩa tử của Thiên Chúa.
Bài thư Rôma cho ta thấy vai trò của Chúa Thánh Thần thật quan trọng, vì nhờ Người, chúng ta được trở thành con cái của Thiên Chúa. Chúa Giêsu cũng là Con Thiên Chúa, nhưng Người là con theo “Bản tính” là “Thần tính” của Người. Còn chúng ta chỉ là nghĩa tử, “con nuôi”, được nhận làm con vì tình thương, nhờ công ơn cứu chuộc của Chúa Giêsu mà thôi !
Tuy nhiên, Chúa Cha nhân lành và quảng đại vô cùng, cũng ban cho ta được hưởng quyền thừa kế gia nghiệp Nước Trời với Đức Kitô. Đó là được sự sống của Chúa ngay từ đời này và đời đời trên thiên đàng, với điều kiện là chúng ta đồng lao cộng khổ với Đức Kitô.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mat-thêu
( Mt28,16-20)
16Hôm ấy, mười một môn đệ đi tới miền Ga-li-lê, đến ngọn núi Đức Giêsu đã truyền cho các ông đến.17Khi thấy Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông còn hoài nghi.18Đức Giêsu đến gần, nói với các ông :“Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. 19Vậy anh em hãy đi làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần, 20dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.
            Đó là Lời Chúa
Suy Niệm Tin Mừng

Tấm Lòng bao la vô biên của Thiên Chúa Ba Ngôi.
Đại ý : Chúa Giêsu sai các tông đồ đi chiêu mộ môn đệ cho Chúa, bằng sự rao giảng và Phép Rửa nhân danh Chúa Ba ngôi.
1-Hãy đi làm cho muôn dân trở thành môn đệ…đó là “làm sao để cho nhiều người tin Chúa, gia nhập Hội Thánh Chúa, hầu được cứu độ…Vì “đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất”, nên Chúa Giêsu có thể cứu độ được hết những ai đến với Người !
2-Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần ….Vì Phép Rửa là công trình cứu chuộc của cả Ba Ngôi Thiên Chúa: Chúa Cha lập kế hoạch…Chúa Con thực hiện…Và Chúa Thánh Thần ban ơn tha thứ và tái sinh….
3-Tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em.”… Hiệu quả của Phép rửa không chỉ : Tha Tội, và Tái Sinh, cho ta được làm nghĩa tử của Chúa, mà Phép rửa còn là một Giao ước: CAM KẾT SỐNG GẮN BÓ với Chúa là Cha và với mọi người là anh chị em trong Hội Thánh là Đại Gia đình Thiên Chúa Ba Ngôi. Vì thế, mọi thành viên trong Gia đình của Chúa cần phải “được biết và tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền, là “yêu như Thầy yêu”, hầu sống hòa thuận với nhau.
***PHẢI CÓ MỘT TẤM LÒNG ….Thi hào Tagore người Ấn độ kể rằng : Một người hành khất kia ngồi bên vệ đường, nghe tin hôm đó Đức vua sẽ ngự giá qua nơi đó. Anh cố gắng lết tới cổng làng ngồi chờ, vì nghĩ rằng: “Đây là dịp may hiếm có!” Khi xa giá xuất hiện từ đàng xa, anh đã đưa tay ra vẫy hết sức nhiệt tình. Tới nơi, thật bất ngờ, đức vua cho dừng lại ngay trước mặt anh…Rồi chính ngài lại đưa tay ra xin anh bố thí. Quá bất ngờ, lúng túng anh thọc tay vào chiếc bị bẩn thỉu, lấy đại ra một hạt thóc, rồi trịnh trọng đặt nó vào bàn tay đức vua. Đức vua mỉm cười tỏ dấu cảm ơn, tiếp nhận món quà của anh … Và xa giá của Ngài biến mất giữa làn cát bụi mịt mù… Chiều tối hôm ấy, về chỗ trọ, mở chiếc bị cũ nát của mình kiểm tra xem lại, thậât kinh ngạc và sững sờ, giữa nắm thóc trong bị, anh nhận thấy một hạt vàng óng ánh …Bấy giờ anh mới tiếc nuối và khóc nức nở: “Ôi, phải chi mình đã cho Đức vua tất cả những gì mình có !” ….Vâng, chắc chắn một ngày kia, khi nhắm mắt lìa đời, chúng ta cũng sẽ phải nuối tiếc và than thở:“Phải chi khi xưa còn sống tôi đã yêu mến Chúa nhiều hơn, đã cho Chúa tất cả những gì tôi có !”…Vì lúc đó tôi mới tin rằng : “Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tha, nhưng đã trao nộp vì chúng ta hết thảy. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta.” (Rm 8,32). Thậm chí giọt máu và giọt nước cuối cùng trong trái tim, Thiên Chúa cũng chẳng tiếc với tôi ! (Ga 19,34)…. Chúa đã cho tôi tất cả ! Còn tôi lại cho Chúa quá ít, thậm chí chẳng cho Chúa gì cả! Tôi giống như người con kia: mỗi tuần Cha cho tôi 168 cây vàng (168 tiếâng đồng hồ)…rồi ông xin lại 1 cây…(1 giờ dự Lễ Chúa Nhật) để bí mật làm siêu lợi nhuận cho con … Nhưng người con ấy không biết, cứ tưởng cha xin cho mình, nên chẳng lần nào đưa đủ một cây; anh bớt đầu xén đuôi, thậm chí có khi còn đưa vàng giả… Đó là cách giữ đạo của tôi, cụ thể là việc tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật !
Tôi quên điều quan trọng này : Thiên Chúa có thể làm phép lạ để bắt lý trí tôi phải tâm phục khẩu phục và hành động theo ý Người, nhưng không bao giờ !!! Trái lại, Thiên Chúa chỉ nhẹ nhàng đánh động con tim tôi, bằng cách khiêm nhường “van xin”, để tôi được “tự do”, và “tự nguyện” hiến dâng. Vì Người tôn trọng tự do mà Người đã ban cho tôi ; và Người “chỉ muốn tình yêu, chứ không cần của lễ.” (Os 6,6) Vì thế, tôi phải khôn ngoan, thông minh, tế nhị, nhạy bén, để mà “hiểu ra ” ý Chúa, và “Có Một Tấm lòng” đối với Chúa và mọi người. “Có Một tấm lòng” đối với Chúa là : Luôn luôn “Yêu mến Chúa hết lòng hết dạ và hết sức” (Đnl 6,4). Một tấm lòng đối với tha nhân là :“Tất cả những gì muốn được người ta làm cho mình, thì chính mình hãy làm cho người ta.” (Mt7,12)

Lạy Chúa Ba Ngôi cực Thánh,
 Tình yêu của Chúa bao trùm vũ trụ trời đất bao la !
Xin ban cho chúng con “Một Tấm Lòng” đối với Chúa :
là “Kính mếân Chúa hết lòng hết dạ, hết sức” (Dnl 6, 4),
Và “Yêu thương người khác như chính mình,”(lv19,18)
Hầu đáp đền được phần nào tình yêu bao la của Chúa.
Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.

LỜI NGUYỆN CHUNG


Chủ tế : Anh chị em thân mến, chúng ta là con Chúa Ba Ngôi, vì được Chúa Cha sinh ra, Chúa Con cứu chuộc, Chúa Thánh Thần thánh hóa. Chúng ta hãy cầu xin biết sống xứng đáng làm con Chúa.

1-Anh em hãy đi làm cho muôn dân trở thành môn đệ Thầy / ước chi các ki-tô hữu ý thức rằng / phải LOAN BÁO TIN MỪNG cho mọi người / hầu có nhiều người trở thành MÔN ĐỆ Chúa Giêsu.

2-Hãy làm phép rửa cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần / Ước chi các kitô hữu biết rằng / Phép RỬA TỘI KHÔNG CHỈ THA TỘI tổ tông và các tội riêng / mà còn cho ta được SỐNG ĐỜI ĐỜI với CHÚA.

3-Hãy dạy họ tuân giữ mọi điều Thầy truyềân cho anh em / ước chi mọi kitô hữu làm CHỨNG NHÂN CHO TÌNH YÊU của Chúa / ĐỂ MỌI NGƯỜI BIẾT YÊU THƯƠNG nhau, như anh chị em trong một nhà.

4-Và đây Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế / ước chi các ki-tô hữu biết rằng / CHÚA GIÊSU PHỤC SINH VẪN tiếp tục HIỆN DIỆN TRONG HỘI THÁNH / VÀØ TRONG TÂM HỒN CÁC KI-TÔ HỮU.

5-Và đây Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế / ước chi các ki-tô hữu nhớ rằng / Thiên Chúa ở cùng chúng ta bằng bốn cách này : Bằng các BÍ TÍCH, bằêng TÌNH YÊU, bằng ƠN THÁNH và QUYỀN NĂNG.

Chủ tế : Lạy Chúa Ba Ngôi cực thánh, Chúng con hết lòng cảm tạ Chúa đã mặc khải cho chúng con biết Chúa hằng hiện diện trong linh hồn chúng con. Xin cho chúng con biết sống với Chúa từng giây phút trong tình yêu và ơn thánh của Chúa. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con.Amen.

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần VIII Thường Niên


30/5. Thứ Bảy. Hc 51,17-27; Mc 11, 27-33
Bài Đọc: Hc 51,17-27
Tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng danh Chúa.
Khi tôi còn trẻ, trước khi tôi đi đó đây, tôi đã công khai tìm kiếm sự khôn ngoan trong khi cầu nguyện. Trước đền thờ, tôi đã xin sự khôn ngoan, và tôi sẽ còn tìm nó cho đến ngày cuối đời tôi. Trước tinh hoa của sự khôn ngoan, như chùm nho hồng, tâm hồn tôi vui sướng: chân tôi bước đi trên đường ngay chính. Từ buổi thanh xuân, tôi đã tìm kiếm nó. Tôi đã lắng tai và nghe tiếng nó. Tôi đã tìm thấy trong tôi sự khôn ngoan cao cả, và nhờ nó tôi đã được tiến triển nhiều. Tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan, vì tôi đã suy niệm để đem nó ra thực hành, tôi đã hăng say làm điều lành và tôi không hổ thẹn. Cùng với sự khôn ngoan, linh hồn tôi đã chiến đấu, và khi hành động, tôi được thêm vững chắc. Tôi đã giơ hai tay lên cao, và đã than khóc, vì đã không biết đến nó. Tôi đã hướng tâm hồn tôi về nó, và tôi đã tìm được nó với tâm hồn trong sạch.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sự khôn ngoan của Chúa, để con tuyên xưng, ca ngợi, chúc tụng Danh Chúa, và để chúng con dùng sự khôn ngoan Chúa ban để phục vụ cho anh chị em mình.
Tin Mừng: Mc 11, 27-33
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ lại đến Giêrusalem. Và trong khi Chúa Giêsu đi lại trong đền thờ, thì những trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão đến hỏi Người: "Ông lấy quyền nào mà làm sự đó? Và ai đã ban quyền cho ông để làm như vậy?" Chúa Giêsu đáp: "Tôi sẽ hỏi các ông một câu thôi, hãy trả lời cho Tôi thì Tôi sẽ bảo cho các ông hay Tôi lấy quyền nào mà làm việc đó: Phép rửa của Gioan bởi trời hay bởi người ta? Hãy trả lời Tôi đi". Họ liền bàn riêng với nhau rằng: "Nếu chúng ta trả lời 'Bởi trời', ông ấy sẽ nói: 'Vậy sao các ông không tin Người?' Nhưng nếu chúng ta nói 'Bởi người ta', chúng ta sợ dân chúng, vì mọi người đều coi Gioan thật là một tiên tri. Vậy họ thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Chúng tôi không biết". Và Chúa Giêsu bảo họ: "Vậy thì tôi cũng không nói cho các ông biết bởi quyền phép nào Tôi làm sự đó".
Suy Niệm
Đối với người xưa, đức khôn ngoan là điều họ luôn cầu xin để có được, và khi có được thì tâm hồn luôn vui sướng: “và tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan…”.
Khôn ngoan không phải muốn là được mà phải cầu xin, phải tìm kiếm, phải chiến đấu vất vả. Có được khôn ngoan để làm gì? Để tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Danh Chúa.
Đó là điều mà các bậc tiền nhân đã làm. Còn đối với thời Chúa Giêsu thì sao? Các trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão có thể nói là những bậc khôn ngoan thông thái. Tìm hiểu rất kỹ, rất sâu về Lời Chúa, về giáo huấn của các tiền nhân. Nhưng họ tìm sự khôn ngoan để làm gì? Có phải để tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Thiên Chúa không? Trong bài Phúc âm này đã trả lời rất rõ, không phải để ca tụng nhưng để chất vấn Thiên Chúa, để bắt bẻ Thiên Chúa và để tìm cách tiêu diệt Ngài.
Có được sự khôn ngoan, đó là điều ai cũng mong muốn, nhưng sử dụng sự khôn ngoan vào mục đích gì đó mới là điều đáng để chúng ta quan tâm.

30/05/2015 Thứ Bảy Tuần VIII Mùa Thường Niên Năm B



PHÚC ÂM: Mc 11, 27-33
"Ông lấy quyền nào làm sự đó?"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
CHIA SẺ
Đối với người xưa, đức khôn ngoan là điều họ luôn cầu xin để có được, và khi có được thì tâm hồn luôn vui sướng: “và chúng ta sẽ tôn vinh Đấng ban cho chúng ta sự khôn ngoan…”.
Khôn ngoan không phải muốn là được mà phải cầu xin, phải tìm kiếm, phải chiến đấu vất vả. Có được khôn ngoan để làm gì? Để tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Danh Chúa.
Đó là điều mà các bậc tiền nhân đã làm. Còn đối với thời Chúa Giêsu thì sao? Các trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão có thể nói là những bậc khôn ngoan thông thái. Tìm hiểu rất kỹ, rất sâu về Lời Chúa, về giáo huấn của các tiền nhân. Nhưng họ tìm sự khôn ngoan để làm gì? Có phải để tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng Thiên Chúa không? Trong bài Phúc âm này đã trả lời rất rõ, không phải để ca tụng nhưng để chất vấn Thiên Chúa, để bắt bẻ Thiên Chúa và để tìm cách tiêu diệt Ngài.
Có được sự khôn ngoan, đó là điều ai cũng mong muốn, nhưng sử dụng sự khôn ngoan vào mục đích gì đó mới là điều đáng để chúng ta quan tâm.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sự khôn ngoan của Chúa, để con tuyên xưng, ca ngợi, chúc tụng Danh Chúa, và để chúng con dùng sự khôn ngoan Chúa ban để phục vụ cho anh chị em mình.AMEN.


Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ lại đến Giêrusalem. Và trong khi Chúa Giêsu đi lại trong đền thờ, thì những trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão đến hỏi Người: "Ông lấy quyền nào mà làm sự đó? Và ai đã ban quyền cho ông để làm như vậy?" Chúa Giêsu đáp: "Tôi sẽ hỏi các ông một câu thôi, hãy trả lời cho Tôi thì Tôi sẽ bảo cho các ông hay Tôi lấy quyền nào mà làm việc đó: Phép rửa của Gioan bởi trời hay bởi người ta? Hãy trả lời Tôi đi". Họ liền bàn riêng với nhau rằng: "Nếu chúng ta trả lời 'Bởi trời', ông ấy sẽ nói: 'Vậy sao các ông không tin Người?' Nhưng nếu chúng ta nói 'Bởi người ta', chúng ta sợ dân chúng, vì mọi người đều coi Gioan thật là một tiên tri. Vậy họ thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Chúng tôi không biết". Và Chúa Giêsu bảo họ: "Vậy thì tôi cũng không nói cho các ông biết bởi quyền phép nào Tôi làm sự đó". Đó là lời Chúa.


NGÀY 30-5 THỨ BẢY SAU CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN



LỜI CHÚA: Mc 11, 27 -33
27 Đức Giê-su và các môn đệ lại vào Giê-ru-sa-lem. Người đang đi trong Đền Thờ, thì các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đến cùng Người và hỏi:28 "Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy? "29Đức Giê-su đáp: "Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi. Các ông trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.30 Vậy, phép rửa của ông Gio-an là do Trời hay do người ta? Các ông trả lời cho tôi đi! "31 Họ bàn với nhau: "Nếu mình nói: "Do Trời", thì ông ấy sẽ vặn lại: "Thế sao các ông lại không tin ông ấy?32 Nhưng chẳng lẽ mình nói: "Do người ta"? " Họ sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an thật là một ngôn sứ.33 Họ mới trả lời Đức Giê-su: "Chúng tôi không biết." Đức Giê-su liền bảo họ: "Tôi cũng vậy, tôi cũng không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy."

SUY NIỆM
Việc thanh tẩy đền thờ đã đụng chạm đến quyền và lợi của “nhóm lợi ích” thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Việc này của Chúa Giêsu như là việc “rút dây động rừng”, đụng đến cả một hệ thống lợi ích giới lãnh đạo tôn giáo Do Thái. Và hậu quả của việc này thì chúng ta biết, giới lãnh đạo này đùng đùng nỗi giận, họ tìm mưu ám hại người khi thuận tiện. Chẳng bao lâu nữa, họ giăng bẫy bắt Người rồi cáo gian người đủ chuyện.
“Vì nhiệt thành nhà Chúa mà tôi đây phải thiệt thân”. Lời Thánh vịnh ấy thật ứng nghiệm. Vì lo thanh tẩy đền thờ, Chúa Giêsu không ngại đụng chạm đến quyền lợi của những lãnh đạo Do Thái. Vì Lời Thiên Chúa cần phải được rao giảng nên Người không ngần ngại nói ra sự thật. Vì làm việc nhà Chúa mà Người không ngần ngại đụng chạm đến bất kỳ một ai. Ưu tiên cho Lời Thiên Chúa, ưu tiên cho việc nhà Chúa, chúng ta có dám can đảm nói, tuyên xưng, rao giảng và làm chứng bằng mọi giá không?
Qua việc thanh tẩy đền thờ, giới lãnh đạo tôn giáo Do thái đã lộ mặt là những kẻ biết trục lợi đền thờ cho những lợi ích riêng. Đồng tiền và cái lợi có sực mạnh ghê gớm, nó làm cho con người tha hoá. Nó biến những việc thờ tự trở nên như một dịch vụ, nó làm cho con người trở thành những kẻ hai mặt, giả dối. Với ích lợi quá lớn về tiền bạc, vật chất, nó biến lương tâm tôn giáo của giới giáo sĩ Do thái trở thành một thứ “lương tâm sai lầm”. Họ phớt lờ sự thật, họ không dám đối diện với chất vấn của Chúa Giêsu, họ chọn thái độ trù trừ bảo rằng “tôi không biết”. Đó là thái độ của những kẻ chà đạp lên lương tri của mình, báng bổ sự thật và coi thường lương tâm, coi thường luật Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết trả lời Chúa mỗi khi Chúa chất vấn lương tâm chúng con. Xin cho chúng con nghe được tiếng Chúa nói để sữa lại đường lối sống cho ngay thẳng. Amen.   


Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

NGÀY 29-5 THỨ SÁU SAU CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN


LỜI CHÚA: Mc 11, 11 -26
1 Đức Giê-su vào Giê-ru-sa-lem và đi vào Đền Thờ. Người rảo mắt nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bê-ta-ni-a cùng với Nhóm Mười Hai.
12 Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bê-ta-ni-a, thì Đức Giê-su cảm thấy đói.13 Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả.14 Người lên tiếng bảo cây vả: "Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa! " Các môn đệ đã nghe Người nói thế.
15 Thầy trò đến Giê-ru-sa-lem. Đức Giê-su vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Đền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu.16 Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Đền Thờ.17 Người giảng dạy và nói với họ: "Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp! "18 Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Đức Giê-su. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người.19 Chiều đến, Đức Giê-su và các môn đệ ra khỏi thành.
20 Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ.21 Ông Phê-rô sực nhớ lại, liền thưa Đức Giê-su: "Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi! "22 Đức Giê-su nói với các ông: "Anh em hãy tin vào Thiên Chúa.23Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: ÀDời chỗ đi, nhào xuống biển! , mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì sẽ được như ý.24 Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý.25 Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. (26 Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em)."


SUY NIỆM
Đoạn Phúc Âm ngày hôm nay gây ra một chút khó chịu cho ta vì sự khó hiểu, trong cách diễn tả của Thánh sử và cả thái độ của Chúa Giêsu. Thứ nhất là chuyện cây vả bị xen ngang bởi câu chuyện Chúa Giêsu vào Thành và thực hiện việc thanh tẩy đền thờ. Thứ hai, hai việc này có liên quan gì đến nhau không? Sao Chúa Giêsu lại đòi trái vả vào mùa mà nó không không có trái được?
Trọng tâm của Tin Mừng hôm nay là việc Chúa vào đền thờ và đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi đền thờ. Thánh Máccô đặt câu chuyện này xen giữa câu chuyện cây vả cũng nhằm dụng ý này. Khi nói về cây vả không ra trái, tác giả có dụng ý ám chỉ đến giới lãnh đạo Do thái đã biến đền thờ thành nơi buôn bán và hang ổ trộm cướp. Việc trích dẫn sách Giêrêmia nói rằng từ thời xưa, họ cũng đã tục hoá đền thờ bằng cách biến Nhà Chúa thành nơi tạp nham, trần tục, thoả mãn cho thói gian dối và háo danh của họ. Họ bảo họ thờ phượng Thiên Chúa nhưng lại đi áp bức người ngoại kiều, kẻ goá bụa, người nghèo khó, kẻ mồ côi. Họ leo thang việc cướp bóc và thói lưu manh. Làm những việc tội lỗi đó song song với việc thờ phượng, đó là một việc làm xấu xa đê tiện, họ lấy vải thưa che mắt thánh. Đó rõ ràng là một dân được tuyển chọn để thờ phượng Thiên Chúa đúng nghĩa nhưng đã tha hoá vì thói đời. Vườn nho đáng lẽ sinh trái nho thì sinh thành trái vả, quả đắng. Dân riêng không còn tốt lành nữa mà đã bị biến chất, thì nay để trở về, cần phải thanh tẩy, hoán cải, sám hối, bắt đầu bằng việc sám hối và thanh tẩy từ bên trong tâm hồn.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết xét mình luôn luôn. Để nhờ ơn Chúa, chúng con biết hoán cải và trở về với Ngài. Amen.

Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần VIII Thường Niên


29/5. Thứ Sáu. Hc 44,1.9-13; Mc 11,11-26
Bài Đọc: Hc 44,1.9-13
Chúng ta hãy ca tụng những vĩ nhân và các tổ phụ chúng ta qua các thời đại. Có những người không ai nhớ đến nữa: Họ qua đi như không bao giờ có họ, họ sinh ra như thể không có họ sinh ra, và con cháu của họ cũng thế. Nhưng có những người nhân hậu mà việc thiện của họ không bao giờ bị lãng quên. Dòng dõi họ được hưởng hạnh phúc, và họ sẽ có con cháu nối dòng, miêu duệ họ trung thành với lời giao ước và con cái họ nhờ họ cũng được trung thành. Miêu duệ họ sẽ tồn tại đến muôn đời, và vinh quang của họ không bao giờ bị lu mờ.
Tin Mừng: Mc 11,11-26
(Khi nghe dân chúng hoan hô), Chúa Giêsu vào thành Giê-rusalem, lên đền thờ và sau khi đã đưa mắt quan sát mọi sự, và lúc trời đã xế chiều, Người ra về Bêtania cùng với nhóm mười hai. Hôm sau, khi thầy trò rời bỏ Bêtania, Người thấy đói. Và khi thấy ở đàng xa có một cây vả nhiều lá, Người đến xem coi có trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người chỉ thấy có lá thôi, vì không phải là mùa có trái. Người phán bảo cây vả rằng: "Cho đến muôn đời sẽ không còn ai ăn trái của mi nữa". Và các môn đệ đã nghe Người nói.
Các ngài đến Giêrusalem. Và khi vào đền thờ, Chúa liền đuổi những người mua bán ở đó. Người xô đổ bàn của những người đổi tiền và ghế của những người bán chim câu. Người không để cho ai mang đồ vật đi ngang qua đền thờ. Người dạy bảo họ: "Nào chẳng có lời chép rằng: "Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dận tộc ư? Thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp". Điều đó đến tai các trưởng tế và luật sĩ, họ liền tìm cách giết Người, vì họ sợ Người, bởi tất cả dân chúng say mê giáo lý của Người. Chiều đến, Người ra khỏi thành.
Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, các ngài trông thấy cây vả đã chết khô tận rễ. Phêrô nhớ lại và thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, hãy coi, cây vả Thầy nguyền rủa đã chết khô rồi". Chúa Giêsu đáp: "Hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật các con, nếu ai bảo núi kia: 'Hãy dời đi và gieo mình xuống biển', mà trong lòng không hồ nghi, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì người ấy sẽ được như ý. Vì vậy Thầy bảo các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các con sẽ được điều đó. Và khi các con đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều gì bất thuận với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời cũng tha cho các con. Nếu các con không tha thứ, thì Cha các con trên trời cũng không tha tội cho các con".
Suy Niệm
Đối với người Việt Nam chúng ta có câu: “Trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng hãy còn trơ trơ”. Có những cách sống, những việc làm sẽ lưu danh muôn thuở. Những công việc đó, cách sống đó có hai thái cực: tích cực và tiêu cực.
Theo hướng tích cực thì sách Huấn ca mời gọi chúng ta hãy ca tụng những vĩ nhân và các tổ phụ qua các thời đại, vì họ nhân hậu và việc thiện họ làm không bao giờ bị quên lãng. Họ được hạnh phúc, con cháu họ được thơm lây và miêu duệ họ sẽ noi gương theo cách sống của họ.
Theo hướng tiêu cực: người xưa nói: “Cọp chết để da, người chết để tiếng”. Danh thơm tiếng tốt thì không nói làm gì. Có những người chỉ sống vì mình, cho mình, gây nên tai tiếng xấu muôn đời. Bia miệng sẽ vẫn nhắc đến họ, nhưng nhắc để răn đe con cháu đừng chạy theo vết xe đổ của họ.
Có những người sống âm thầm. Họ sinh ra không ai biết, họ chết không ai hay. Sách huấn ca nói: họ qua đi như không bao giờ có họ. Họ sinh ra như thể không có họ sinh ra. Một cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì. Chắc chắn đây không phải là cách sống của mỗi Kitô hữu chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con sống thế nào để xứng đáng là chứng nhân của Chúa, để xứng đáng là môn đệ của Chúa. Và để chúng con có thể là một tấm gương cho thế hệ mai sau. Đừng để cuộc đời chúng con qua đi một cách vô ích, vì như thế chúng con đã phụ tình Chúa đã thương yêu con.


29/05/2015 Thứ Sáu VIII Mùa Thường Niên Năm B


PHÚC ÂM: Mc 11, 11-26
"Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc. Các ngươi hãy tin vào Thiên Chúa".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

(Khi nghe dân chúng hoan hô), Chúa Giêsu vào thành Giê-rusalem, lên đền thờ và sau khi đã đưa mắt quan sát mọi sự, và lúc trời đã xế chiều, Người ra về Bêtania cùng với nhóm mười hai. Hôm sau, khi thầy trò rời bỏ Bêtania, Người thấy đói. Và khi thấy ở đàng xa có một cây vả nhiều lá, Người đến xem coi có trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người chỉ thấy có lá thôi, vì không phải là mùa có trái. Người phán bảo cây vả rằng: "Cho đến muôn đời sẽ không còn ai ăn trái của mi nữa". Và các môn đệ đã nghe Người nói.

Các ngài đến Giêrusalem. Và khi vào đền thờ, Chúa liền đuổi những người mua bán ở đó. Người xô đổ bàn của những người đổi tiền và ghế của những người bán chim câu. Người không để cho ai mang đồ vật đi ngang qua đền thờ. Người dạy bảo họ: "Nào chẳng có lời chép rằng: "Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dận tộc ư? Thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp". Điều đó đến tai các trưởng tế và luật sĩ, họ liền tìm cách giết Người, vì họ sợ Người, bởi tất cả dân chúng say mê giáo lý của Người. Chiều đến, Người ra khỏi thành.

Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, các ngài trông thấy cây vả đã chết khô tận rễ. Phêrô nhớ lại và thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, hãy coi, cây vả Thầy nguyền rủa đã chết khô rồi". Chúa Giêsu đáp: "Hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật các con, nếu ai bảo núi kia: 'Hãy dời đi và gieo mình xuống biển', mà trong lòng không hồ nghi, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì người ấy sẽ được như ý. Vì vậy Thầy bảo các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các con sẽ được điều đó. Và khi các con đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều gì bất thuận với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời cũng tha cho các con. Nếu các con không tha thứ, thì Cha các con trên trời cũng không tha tội cho các con". Đó là lời Chúa.
CHIA SẺ :
Thiên Chúa là tình yêu, nên nơi Ngài ở không thể có đố kỵ, hận thù, oán ghét. Thiên Chúa là sự thánh thiện, nên nơi Ngài ở không thể có những dâm bôn, chè chén, tục tằn. Thiên Chúa là sự thật, nên nơi Ngài ở không thể có gian manh, lọc lừa, tham lam và trộm cướp.
Chính vì không muốn để cho con người biến Ðền Thờ Thiên Chúa thành hang trộm cướp, mà theo thuật trình Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã tẩy uế Ðền Thờ. Ngài đuổi những kẻ buôn bán, lật bàn của những kẻ đổi bạc và xô ghế của những người bán bồ câu. Ngài bảo: "Nhà Ta được gọi là nhà cầu nguyện của các dân tộc, thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp".
Ngày nay, có những ngôi thánh đường vì hậu quả của chiến tranh, hay vì lý do này lý do khác, đã trở nên hoang tàn, không còn được dùng làm nơi thờ phượng nữa. Cũng có những ngôi thánh đường nguy nga, đồ sộ, nhưng chẳng ai đến dự lễ cầu kinh nữa, mà chỉ để cho du khách đến tham quan như một di tích lịch sử, một kiến trúc nghệ thuật. Bên cạnh đó, tại những miền quê hẻo lánh, có những tín hữu nghèo muốn dựng lên một nhà nguyện đơn sơ để làm nơi đọc kinh cầu nguyện chung với nhau mà không sao làm được. Tuy nhiên, có một điều mà không mấy người tín hữu nghĩ tới, đó là chính tâm hồn của mỗi người là Ðền Thờ của Chúa Ba Ngôi.
Thật thế, nhờ Bí tích Rửa tội, tâm hồn người tín hữu đã trở thành Ðền thờ nơi Thiên Chúa ngự trị. Nhưng thay vì ý thức sự hiện diện sống động của Thiên Chúa trong tâm hồn để sống thân tình với Ngài, chúng ta lại đưa vào đó biết bao chuyện gian tham, lọc lừa, trộm cắp, mưu mô, hận thù, ghen ghét. Chúa Giêsu có lý để khiển trách chúng ta, như Ngài đã phẫn nộ với những kẻ buôn bán trong Ðền Thờ ngày xưa: "Nhà Ta là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cắp".
Xin Chúa thanh tẩy tâm hồn chúng ta khỏi mọi vết nhơ tội lỗi, gian tham, lọc lừa, kiêu căng và ích kỷ, để tâm hồn chúng ta mãi mãi là Ðền Thờ của Thiên Chúa, và nhờ thế, Thiên Chúa sẽ mãi mãi ở với chúng ta từ nay và cho đến muôn đời.
-Lạy Chúa, xin cho chúng con sống thế nào để xứng đáng là chứng nhân của Chúa, để xứng đáng là môn đệ của Chúa. Và để chúng con có thể là một tấm gương cho thế hệ mai sau. Đừng để cuộc đời chúng con qua đi một cách vô ích, vì như thế chúng con đã phụ tình Chúa đã thương yêu con.AMEN. 


Tuần 8 Thường Niên Năm B – Thứ Sáu, ngày 29.05.2015


Lời Chúa : Mc 11, 11-26Khi ấy, Ðức Giêsu vào Giêrusalem và đi vào Ðền Thờ. Người rảo mắt, nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bêtania cùng với Nhóm Mười Hai.
Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phêrô sực nhớ lại, liền thưa Ðức Giêsu: “Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!” Ðức Giêsu nói với các ông: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: ‘Dời chỗ đi, nhào xuống biển!’, mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì điều ấy sẽ được ban cho. Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu nguyện và xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em.” 
Suy niệm
Đền thờ là nơi Thiên Chúa hiện diện và cư ngụ ở giữa dân Ngài. Đó cũng là nơi các tín hữu qui tụ, họp nhau cầu nguyện dâng lời tạ ơn Thiên Chúa và thể hiện sự hiệp thông liên đới trong cộng đoàn. Chúa Giêsu lên Đền thờ là để gặp gỡ Thiên Chúa. Đối với Người, Đền thờ là nhà của Cha Người – nhà cầu nguyện (Mc 11,17). Vì thế, khi chứng kiến tiền đường Đền thờ trở thành nơi buôn bán, Chúa Giêsu đã phẫn nộ, xua đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi Đền thờ (Ga 2,16). Chúa Giêsu không hề có thái độ bất kính với Đền thờ, nơi mà Người đã được dâng hiến (x. Lc 2,22), đã giảng dạy những giáo huấn quan trọng (x. Ga 18,20), và cũng đã từng nộp thuế Đền thờ cho mình và cho ông Phêrô (x. Ga 17,24-37). Hơn nữa, Chúa Giêsu còn giới thiệu Người chính là Đền Thờ đích thực của Thiên Chúa (x. Ga 2,21), là nơi ở vĩnh viễn của Thiên Chúa giữa loài người: “đã đến giờ các người sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải trên núi này hay tại Giêrusalem” (x. Ga 4, 21), nhưng chính là ở nơi thân xác phục sinh của Đức Kitô - ngôi Đền thờ thiêng liêng của Thiên Chúa.
Qua ân sủng của Bí tích Rửa tội, mỗi Kitô hữu đã được tháp nhập vào Đức Kitô nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần, chính chúng ta cũng đã trở nên ngôi đền thờ của Thiên Chúa hằng sống (x. 2Cr 6, 16). Ý thức được điều đó, chúng ta được mời gọi hoán cải và canh tân đời sống mình mỗi ngày để trở nên những viên đá sống động và thánh thiện, hầu xây dựng nên ngôi đền thờ thiêng liêng cho Thiên Chúa ngự trị.
Lạy Chúa, xin ban ơn trợ giúp chúng con, cho chúng con biết từ bỏ đi những ý riêng, không ngừng đổi mới tâm hồn để xứng đáng trở nên ngôi Đền thờ cho Thiên Chúa ngự trị. Amen.

Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bêtania, thì Ðức Giêsu cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: “Ðời đời không còn ai ăn trái của mày nữa!” Các môn đệ đã nghe Người nói thế.
Thầy trò đến Giêrusalem. Ðức Giêsu vào Ðền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Ðền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Ðền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: “Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện dành cho mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Ðức Giêsu. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Ðức Giêsu và các môn đệ ra khỏi thành.

CÁNH CỔNG THIÊN ĐÀNG VÀ HOẢ NGỤC




Một võ sĩ Samurai có lần đến hỏi một nhà sư tu theo giáo phái Thiền:
– Thưa nhà sư, có thiên đàng không? Có địa ngục không? Nếu có thiên đàng, địa ngục thì cổng vào ở đâu? Ở đâu tôi có thể bước vào?
Đấy là câu hỏi của một võ sĩ. Mà võ sĩ thì luôn đơn giản. Họ chỉ biết hai thứ: cuộc sống và cái chết, ngoài ra, ho không cần thứ triết học nào khác. Võ sĩ này chỉ đơn giản muốn biết cổng vào ở đâu để tránh địa ngục. Nhà sư cũng trả lời theo lối đơn giản nhất để võ sĩ có thể hiểu được.
– Anh là ai? – nhà sư hỏi.
– Tôi là Samurai.
Samurai ở nước Nhật là một danh hiệu cao quý. Điều này có nghĩa là một người lính hoàn hảo mà không bao giờ suy nghĩ về cuộc sống. Võ sĩ Samurai nói: “Tôi là thủ lĩnh của Samurai. Nhật Hoàng cũng kính trọng tôi”. Nhà sư mỉm cười trả lời:
– Anh mà là Samurai ư? Trông anh có vẻ như một kẻ hành khất!
Câu nói này động chạm đến lòng tự hào của Samurai. Người võ sĩ đã quên mất rằng mình đi đến đây để làm gì, liền rút kiếm để giết chết nhà sư. Nhà sư cười bảo:
– Đấy chính là cổng vào Địa ngục. Với kiếm trong tay, trong cơn giận dữ – anh sẽ mở được nó.
Điều này thì võ sĩ có thể hiểu ra và nhận thức ngay được. Samurai đút kiếm vào bao, còn nhà sư bảo:
– Còn đây là cổng vào Thiên đàng.
Thiên đàng và Địa ngục ở trong mỗi con người, và những cánh cổng – ở trong mỗi con người. Nếu ta không nhận thức được – đấy là cổng vào địa ngục. Còn nếu ta tỉnh táo và nhận thức được – đấy là cổng vào thiên đàng. Trí tuệ là thiên đàng, trí tuệ là địa ngục và trí tuệ là phương tiện để trở thành địa ngục hoặc thiên đàng. Người ta vẫn thường nghĩ rằng mọi thứ đều ở đâu đó bên ngoài mình. Địa ngục và thiên đàng không phải ở bên kia thế giới, địa ngục và thiên đàng ở đây, ngay lúc này. Những cánh cổng luôn luôn mở. Trong mọi khoảnh khắc bất kỳ ta có thể tự lựa chọn giữa địa ngục và thiên đàng.
Sưu tầm

Đôi bàn tay đẹp nhất

Một thành niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta.Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoành thành vượt bậc.

Viên giám đốc : “Anh đã được học bổng của những trường nào ?”. “Thưa không “ “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao ? “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí”. Viên giám đốc lại hỏi : “Mẹ của anh làm việc ở đâu ?”.Chàng thanh niên đáp : “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo” .

Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem.Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.Viên giám đốc : ‘ Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không ?” “Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách.Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi”, chàng thanh niên đáp.Viên giám đốc lại bảo : “Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở về nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh và rồi ngày mai đến gặp tôi”.

Đến lúc ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của mình.Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với mẹ và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà.Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ.Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

Cháng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ, vửa lau, nước mắt chàng tuôn tràn.Đây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi bàn tay mẹ mình : đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen.Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước.Lầu đầu tiên trong đời chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trà học phí cho chàng từ bao lâu nay.Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng. Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ, chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần quần áo còn lại cho mẹ.Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.

Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty.Viên giám đốc còn thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng, ông hỏi : “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không ?”chàng thanh niên đáp : “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ và cũng giặt hết phần áo quần còn lại” Viên giám đốc : “Cảm tưởng của anh ra sao”.Chàng thanh niên trả lời : “Thứ nhất, bây giờ tôi mới hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn.Không có mẹ, tôi không thể có được thành tựu được như hôm nay.Thứ hai, qua việc hợp tác và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc.Thứ ba, tôi hiểu sâu xa tầm quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói : “Đây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi.Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận”.Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền.Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội.Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.


Và hơn hết, chàng trai hiểu rằng, thành tựu ngày hôm nay nhờ vào đôi bàn tay đẹp nhất. Đôi bàn tay mẹ.


SUY NGẪM





Một ông thầy giáo mới dạy nhận ra rằng trong lớp có một cậu bé luôn luôn bị chửi là ngu. Trong giờ ra chơi ông hỏi nhóm bạn lý do.

- Thì nó là thằng ngu thật mà thầy. Nếu mà đưa cho nó đồng xu to 5 rúp và đồng xu nhỏ 10 rúp, thì nó sẽ chọn đồng 5 rúp, vì nó nghĩ đồng 5 rúp có kích thước to hơn thì là tốt hơn. Đây, thầy nhìn nhé!


Một bạn trong nhóm giơ 2 đồng xu và cho cậu kia chọn. Và cậu vẫn chọn đồng 5 rúp như trước. Thầy giáo ngạc nhiên hỏi:

- Sao em lại chọn 5 rúp mà không chọn 10 rúp?

- Thầy nhìn này, đồng 5 rúp to hơn mà!

Tan trường, thầy đến chỗ cậu bé.

- Chẳng nhẽ em không thể hiểu được đồng 5 rúp chỉ to hơn về mặt kích thước, nhưng đồng 10 rúp thì em có thể mua được nhiều thứ hơn?

- Nếu em lấy 10 rúp thì lần sau bọn nó sẽ không cho em nữa. Cậu bé trả lời.

Kết: Đừng vội vàng đánh giá người khác khi bạn chưa hiểu hết về họ.