Tb 1:3; 2,1a-8; Mc 12:1-12
1 Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng: “Có người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa.2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp.3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không.4 Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục.5 Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác: kẻ thì họ đánh, người thì họ giết.6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu: người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ; ông nói: “Chúng sẽ nể con ta.”7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.”8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho.9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác.10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường.11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta! 12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
Khi đọc dụ ngôn này, chúng ta có cảm tưởng ông chủ vườn nho xem ra khờ khạo đến nhu nhược khi để bọn tá điền lộng hành, tự tung tự tác thực hiện những hành động tàn nhẫn đối với những đầy tớ được ông sai đi và một âm mưu độc ác cả với đứa con độc nhất của ông nữa. Phải chăng ông là người bất lực nên không thể làm gì trước dã tâm muốn chiếm đoạt vườn nho của bọn họ hay sao? Thiết nghĩ, ông không muốn dùng quyền lực để áp bức họ. Ông chờ đợi trong hy vọng rằng những người tá điền này sẽ nhớ lại sự tín nhiệm của ông khi trao cho họ vườn nho quý giá của mình. Ông tin tưởng họ là những tá điền trung tín và sẽ làm việc mang lại hoa lợi cho ông. Thế nhưng, đáp lại niềm hy vọng của ông lại là sự bất tín và lòng phản bội của họ. Chính lòng tham không đáy đã làm lu mờ đi đôi mắt lương tri của họ. Họ đã quá “tham” thì sẽ phải chịu “thâm”. Đó là sự trừng phạt của ông chủ: “Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác” (Mc 12, 9).
CÔNG TRÌNH KỲ DIỆU
Trải qua hơn hai mươi thế kỷ với nhiều thăng trầm, biến động, Hội Thánh vẫn đứng vững vì là “Hội Thánh Chúa” không phải hội của loài người. (Đường Hy Vọng).
Vườn nho cũ là Israel, được Thiên Chúa chọn làm dân riêng và trao cho các tá điền chăm sóc, đã bị thất bại. Bởi, có những tá điền thiếu trách nhiệm, mưu mô và độc ác. Nay, vườn nho mới chính là Giáo Hội, do Đức Giêsu thiết lập và trao cho những tá điền mới chăm sóc, đã sinh hoa kết quả. Đức Giêsu chính là đá tảng góc tường vững chắc, không một quyền lực nào có thể phá nổi. Hôm nay, chúng ta có bổn phận và trách nhiệm gì để làm cho vườn nho Giáo Hội Chúa được lan toả khắp nơi?
Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Chúa vì được sống trong Giáo Hội Chúa, xin đừng để chúng con đánh mất những hồng ân Chúa đã ban và xin giúp chúng con ý thức, chỉ có Chúa mới là đá tảng và là sức sống cho cuộc đời chúng con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét