Suy Niệm Lời Chúa Hàng Ngày Tuần IX Thường Niên
01/6. Thứ Hai. Thánh Justinô, tử đạo. Lễ nhớ. Tb 1,1a.2;2, 1-9; Mc 12,1-12
Bài Ðọc I: Tb 1,1a.2;2, 1-9
Tôbia, người chi họ và thành Nephthali, ông bị bắt lưu đày trong đời Salmanasar, vua xứ Assyria. Mặc dầu bị lưu đày, ông không bỏ đường chân lý.
Khi đến lễ trọng kính Chúa, trong gia đình Tôbia có dọn bữa ăn thịnh soạn, ông nói với con trai ông rằng: "Con hãy đi mời mấy người, thuộc chi họ chúng ta biết kính sợ Chúa, đến dự tiệc với chúng ta". Con ông đi, rồi trở về báo tin cho ông hay rằng: "Một người con cái Israel bị bóp cổ chết nằm ngoài đường". Lập tức, ông bỏ bàn ăn, ra khỏi phòng, bụng còn đói, chạy đến chỗ tử thi. Ông lén vác xác về nhà, để chờ lúc mặt trời lặn sẽ chôn cất cẩn thận. Sau khi đã giấu xác rồi, ông vừa dùng bữa vừa than khóc và run sợ, vì nhớ lại lời Chúa dùng miệng tiên tri Amos mà phán rằng: "Ngày lễ của các ngươi sẽ trở thành ngày than khóc và tang chế". Khi mặt trời lặn, ông đi chôn xác. Tất cả các người bà con chỉ trích ông rằng: "Ông đã bị lên án tử hình cũng vì công việc đó, và may là ông thoát khỏi án tử, nay ông lại đi chôn kẻ chết nữa sao?" Nhưng Tôbia kính sợ Thiên Chúa hơn là sợ nhà vua, vẫn lấy trộm xác kẻ bị giết, giấu trong nhà, rồi đến nửa đêm ông đem đi chôn.
Tin Mừng: Mc 12,1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa.
"Ðến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: "Chúng sẽ kiêng nể con trai ta". Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: "Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta". Ðoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: "Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Ðó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta".
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
Suy niệm
Đề tài mà phụng vụ lời Chúa muốn gởi đến chúng ta hôm nay là sự công chính.
Sự công chính được diễn tả qua cuộc đời của ông Tôbia trong bài đọc thứ nhất như một con người “ăn ở theo sự thật và lẽ ngay suốt mọi ngày”. Hơn nữa, còn “rộng tay bố thí cho anh chị em và đồng bào”.
Sự công chính đó còn là dám làm những điều tốt theo lương tâm chỉ dạy, bất chấp dư luận. Khi nghe đứa con báo tin có đồng bào mình giết chết, Tôbia đã “liền chồm dậy, bỏ cả ăn, chẳng kịp nếm chút gì, đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn”.
Nhất là sự công chính của ông vượt qua ranh giới của cái chết. Hành động chôn xác kẻ chết của ông vi phạm nội quy của những người dân trong vùng, và có thể mang án tử. Vì vậy khi thấy ông làm điều đó, láng giềng không ủng hộ mà còn nhạo cười ông: “Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết”.
Sự công chính được Máccô diễn tả qua dụ ngôn các tá điền xác nhân.
Sự công chính đó là tình yêu nhưng không của ông chủ, cho họ có công ăn việc làm.
Sự công chính đó còn là sự nhẫn nhịn của ông chủ khi những người thừa hành của ông bị những người làm vườn xua đuổi, đánh đập.
Đỉnh điểm của sự công chính là ông chủ sẵn sàng sai đứa con trai duy nhất của ông để gặp gỡ, thương lượng với những người làm vườn.
Đối lập với sự công chính là tội lỗi.
Tội lỗi là khi con người không ăn ở theo sự thật và lẽ ngày. Tội lỗi khi chúng ta ích kỷ sống riêng cho bản thân mình mà không biết thương xót người khác.
Tội lỗi khi chúng ta không biết trả về cho Thiên Chúa những gì thuộc về Thiên Chúa. Ngược lại còn chống lại thánh chỉ của Ngài.
Đỉnh cao của tội lỗi là sự khước từ Con Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin mở rộng tâm hồn con để con có một đời sống công chính, thánh thiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét