03/8. Thứ Hai. Ds 11,4b-15; Mt 14,13-21
Bài Ðọc I - Ds 11,4b-15
Trong những ngày ấy, con cái Israel nói rằng: "Ai sẽ cho chúng tôi thịt ăn? Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna".
Manna hình giống hạt ngò, sắc giống hạt châu. Dân chúng đi rảo quanh mà hốt, rồi cho vào cối mà xay hoặc lấy chày mà giã; sau cùng, bỏ vào nồi nấu thành bánh. Mùi vị nó như bánh chiên dầu. Cứ thường đêm, khi sương sa xuống trại thì manna cũng rơi xuống.
Môsê nghe dân chúng than khóc, nhà nào cũng đứng ở cửa lều. Chúa bừng bừng nổi giận. Môsê rất đỗi bực mình. Ông thưa cùng Chúa rằng: "Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó, mà Chúa bảo con: "Hãy ẵm nó vào lòng, như vú nuôi ẵm trẻ thơ, hãy mang nó vào đất Ta đã thề hứa ban cho tổ tiên nó?" Con biết tìm đâu ra thịt để cho cả đám dân này? Họ kêu khóc với con rằng: "Hãy cho chúng tôi ăn thịt". Một mình con không mang nổi dân này vì là gánh nặng nề đối với con. Nếu Chúa muốn xử với con như thế, thì xin giết con đi, và cho con được nghĩa với Chúa, kẻo con phải khốn cực dường này".
Tin Mừng - Mt 14,13-21
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.
Suy Niệm
Lời Chúa hôm nay nhắc cho tôi về thái độ khi đối diện với khó khăn và cách giải quyết của Thiên Chúa.
Mang sứ mạng giải thoát và dẫn đưa dân Chúa vào miền Đất Hứa, Môsê phải lắm phen cực khổ vì đối diện với khó khăn từ đám dân mà ông cưu mang. Họ đòi uống khi khát, đòi ăn khi đói,…và hồi tưởng lại kiếp sống nô lệ nhưng được no bụng: “Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna”. Môsê than thở với Chúa: "Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó”. Lời kể khổ này hàm chứa sự bất lực; vì cảm thấy có một mình, cảm thấy yếu kém trước trách nhiệm nặng nề.
Tôi gặp lại thái độ yếu kém này của các môn đệ Chúa Giêsu khi họ trình này với Ngài: “Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá”. Các ông cũng nói lên sự yếu kém của mình trước nhu cầu quá lớn của đám đông dân chúng.
Tuy nhiên, khi ý thức sự yếu kém của mình, các ông lại kinh nghiệm được sự can thiệp huyền nhiệm của Thiên Chúa. Sự yếu kém của con người nếu đặt trong tay Chúa sẽ trở nên lớn lao. Chúa Giêsu kêu các môn đệ đem cá và bánh cho Ngài. Và từ 5 chiếc bánh và 2 con cá, Ngài đã làm thỏa cơn đói của năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ và dư 12 thúng đầy.
Điều này hướng tôi đến sự tín thác vào Chúa. Tôi yếu kém và nhỏ nhoi, nhưng “có thể làm được mọi sự trong Đấng là sức mạnh tôi”.
Lạy Chúa, đôi khi con thấy mình nhỏ nhoi, yếu kém không đủ điều kiện để làm việc này việc kia… Xin dạy con biết tín thác vào Chúa, vì đối với Chúa không có gì là không thể. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét