Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 10, 25-37)
Khi ấy, có một người thông luật đúng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?" Người nói với ông: "Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?" Ông trả lời: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình". Chúa Giêsu nói: "Ông trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống". Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Nhưng ai là anh em của tôi?" Chúa Giêsu nói tiếp: "Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa của mình, đưa về quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho ông chủ quán mà bảo rằng: "Ông hãy săn sóc người ấy, và ngoài ra còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về tôi sẽ trả lại ông". "Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?" Người thông luật trả lời: "Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy". Và Chúa Giêsu bảo ông: "Ông cũng hãy đi và làm như vậy". Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM
TRÁI TIM VÔ CẢM
Gặp người hoạn nạn giữa đường, bị cướp đánh nhừ tử, nửa sống nửa chết, vậy mà thầy tư tế, lê vi, vẫn cứ thản nhiên bỏ đi. Trái tim họ đã trở nên chai đá, vô cảm, khiến mắt không nhìn thấy, tai không nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết cầu mong giúp đỡ của nạn nhân. Thật đáng buồn họ lại là những người “đại diện của Thiên Chúa”. Chỉ có mỗi người Samaria, gốc dân ngoại, đã nhìn thấy và chạnh lòng thương, đưa nạn nhân đến quán trọ lo thuốc thang, chăm sóc.
Căn bệnh vô cảm, “đèn nhà ai nấy sáng. Ai chết mặc ai”, ích kỷ, lạnh lùng đến khiếp sợ đang tràn lan trong gia đình, xã hội ta đang sống.
Xin Chúa cho ta “cũng biết chạnh lòng thương”, quan tâm đến những nhu cầu của nhau, đừng để trái tim ta trở nên chai đá, vì chỉ ai “biết chạnh lòng thương” mới thực sự xứng đáng hưởng Hồng Ân Năm thánh, mới được hưởng vinh phúc Nước trời mai sau. Amen.
Khi ấy, có một người thông luật đúng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?" Người nói với ông: "Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?" Ông trả lời: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình". Chúa Giêsu nói: "Ông trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống". Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Nhưng ai là anh em của tôi?" Chúa Giêsu nói tiếp: "Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa của mình, đưa về quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho ông chủ quán mà bảo rằng: "Ông hãy săn sóc người ấy, và ngoài ra còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về tôi sẽ trả lại ông". "Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?" Người thông luật trả lời: "Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy". Và Chúa Giêsu bảo ông: "Ông cũng hãy đi và làm như vậy". Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM
TRÁI TIM VÔ CẢM
Gặp người hoạn nạn giữa đường, bị cướp đánh nhừ tử, nửa sống nửa chết, vậy mà thầy tư tế, lê vi, vẫn cứ thản nhiên bỏ đi. Trái tim họ đã trở nên chai đá, vô cảm, khiến mắt không nhìn thấy, tai không nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết cầu mong giúp đỡ của nạn nhân. Thật đáng buồn họ lại là những người “đại diện của Thiên Chúa”. Chỉ có mỗi người Samaria, gốc dân ngoại, đã nhìn thấy và chạnh lòng thương, đưa nạn nhân đến quán trọ lo thuốc thang, chăm sóc.
Căn bệnh vô cảm, “đèn nhà ai nấy sáng. Ai chết mặc ai”, ích kỷ, lạnh lùng đến khiếp sợ đang tràn lan trong gia đình, xã hội ta đang sống.
Xin Chúa cho ta “cũng biết chạnh lòng thương”, quan tâm đến những nhu cầu của nhau, đừng để trái tim ta trở nên chai đá, vì chỉ ai “biết chạnh lòng thương” mới thực sự xứng đáng hưởng Hồng Ân Năm thánh, mới được hưởng vinh phúc Nước trời mai sau. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét