Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

THỨ BA 01.09 - Tuần XXII Thường Niên



1Tx 5:1-6.9-11;
Lời Chúa: Lc 4, 31-37
Khi ấy, Đức Giêsu xuống Caphácnaum, một thành miền Galilê, và ngày sabát, Người giảng dạy dân chúng. Họ sửng sốt về cách Người giảng dạy, vì Người nói năng có thẩm quyền.
Trong hội đường, có một người bị quỷ thần ô uế nhập, la to lên rằng: “Ông Giêsu Nadarét, chuyện chúng tôi can gì đến ông, mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Ðấng Thánh của Thiên Chúa!” Nhưng Ðức Giêsu quát mắng nó: “Câm đi, hãy xuất khỏi người này!” Quỷ vật người ấy ngã xuống giữa hội đường, rồi xuất khỏi anh ta, nhưng không làm hại gì anh. Nỗi kinh ngạc trùm lên mọi người, và họ nói với nhau: “Lời ấy là thế nào? Ông ấy lấy uy quyền và thế lực mà ra lệnh cho các thần ô uế, và chúng phải xuất!” Và tiếng đồn về Người lan ra khắp nơi trong vùng.
UY QUYỀN
Người tu sĩ vừa được bầu làm bề trên của nhà Dòng đến hỏi vị linh mục già nổi tiếng thánh thiện và khôn ngoan: “Thưa cha, làm thế nào để trở thành một người bề trên có uy tín?” Vị linh mục già đáp: “Đó là người có lời nói và hành động đi đôi với nhau”.
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay kể chuyện mọi người Do Thái thán phục Đức Giêsu vì Người giảng dạy như Đấng có uy quyền. Uy quyền ở đây không phải là thứ uy tín và quyền lực được mua từ tiền bạc hay từ sức mạnh thống trị, ra lệnh theo kiểu người trên áp đặt lên người dưới, hay người thống trị lên người bị trị. Uy quyền của Đức Giêsu phát xuất từ chính sự thống nhất giữa lời nói và hành động của Người: Người nói với tên quỉ: Câm đi, ra khỏi người này, thì nó liền ra; hoặc khi Người dạy hãy tha thứ thì chính Người đã tha thứ cho kẻ giết Người. Đó cũng là sự khác biệt giữa lời giảng dạy của Người và các nhà lãnh đạo thời đó.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con bắt chước Chúa: nói và làm đi đôi với nhau, vì chúng con thường nói và ra lệnh, nhưng chính chúng con lại không làm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét