Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

THỨ HAI SAU CN II VỌNG NĂM C Lu-ca 5, 17-26

Chúng ta vừa nghe một câu truyện Tin mừng sống động về việc Chúa Giêsu giảng dạy trong một ngôi nhà kia và việc Ngài chữa bệnh cho người bất toại ở đó. Để hiểu rõ việc người ta thả nguyên cái giường có người bệnh nhân nằm trên đó từ trên mái nhà xuống trước mặt Chúa Giêsu như thế nào, thì chúng ta nên biết thiết kế về ngôi nhà của người Palestine. Nhà của họ có mái bằng, chỉ hơi nghiêng một chút đủ cho nước chảy xuống. Mái gồm những cây đà ngang gác từ bờ tường này sang bờ tường bên kia, cách nhau bằng những khoảng ngắn. Những khoảng đó được che bằng những cành nhỏ đan lại, trét vữa và láng cho bằng mặt. Rất dễ dàng dỡ ra để có một khoảng trống giữa hai cây đà ngang. Mỗi ngôi nhà đều có bậc thang để lên trên mái một cách dễ dàng.
Trở lại diễn tiến câu chuyện: khi gặp được Chúa do những người nhà tốt bụng và có sáng kiến thả mình từ mái nhà xuống, lòng tin của anh bất toại nhiều năm đã bùng cháy lên sau nhiều năm trời tắt ngúm. Cuộc gặp gỡ này đánh dấu một khúc quanh trong cuộc đời anh. Thật ra thì ước nguyện duy nhất của anh cũng như của thân nhân và cả đám đông là làm sao được khỏi bệnh đã. Nhưng lời tuyên bố của Chúa lại làm cho mọi người ngỡ ngàng “Hỡi con, tội của con đã được tha”. Họ ngỡ ngàng vì tưởng đâu gặp được vị lương y cao tay, ai dè gặp phải một vị giải tội cho kẻ tê bại. Người ta đem anh ta tới vì anh tê bại chứ không phải vì anh tội lỗi. Nhưng Chúa Giêsu đi ngược lại quan niệm của họ. Chúa chữa trị tê liệt tâm hồn trước đã và đấy mới là mục đích của Chúa. Bệnh nhân đau khổ không phải vì đau yếu thể xác cho bằng đau yếu tâm hồn vì thiếu vắng Chúa. Chúa Giêsu thấy anh bất toại đau khổ về thể xác nhưng Chúa muốn chỉ ra cái đau khổ trong tâm hồn mới quan trọng cho anh. Cho nên Chúa muốn cho anh và mọi người thấy phần hồn phải ưu tiên giải quyết trước khi phần thân thể lành lặn. Chữa bệnh phải chữa tận gốc rễ mới được. Vì thế trước khi chữa thân xác, Chúa tha tội cho bệnh nhân đã. Để minh chứng điểm đó, Chúa nói: “Tội lỗi của con đã được tha”. 
Nghe thấy thế những người biệt phái cho rằng: Chúa nói lộng ngôn, vì dám kể mình ngang với Thiên Chúa, vì chỉ có Thiên Chúa mới có quyền tha tội. Còn đây Chúa Giêsu nhân danh chính Ngài, Ngài có quyền. Và để minh chứng cho việc tha tội và để người Do thái biết đến uy quyền tha tội này, Chúa đã làm phép lạ ngay trước mắt mọi người. Chúa bảo: “Hãy chỗi dậy vác giường mà về” (c.24). Anh ta vác đi nghênh ngang trước sự ngạc nhiên kinh hoàng của mọi người. Anh ta và cả dân chúng lúc ấy tôn vinh tạ ơn Chúa. 
Anh chàng bất toại bị bất lực hoàn toàn nên phải nhờ tới thân nhân giúp đỡ. Khi chúng ta lầm lỗi cũng thế. Chúng ta không thể tự mình chỗi dậy đi về Nước trời được đâu. Một khi có tội ta giống như bị sa xuống vực thẳm cần một người ở ngoài kéo lên. Người ấy là Chúa Giêsu.
Mùa vọng về là dịp chúng ta tha thiết xin Chúa kéo chúng ta ra khỏi hố thất vọng của tội lỗi và giúp chúng ta trở về với đường chính nẻo ngay, chuẩn bị tâm hồn sẵn sàng đón Chúa đến trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét