Mc
12, 38-44
Một
hôm Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em phải coi chừng những ông kinh sư
ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở những
nơi công cộng. Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích ngồi cỗ nhất
trong đám tiệc. Họ nuốt hết tài sản của các bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu
nguyện lâu giờ. Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn”.
Ðức
Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Ðền Thờ. Người quan sát xem
đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có
một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc
Rôma. Ðức Giêsu liền gọi các môn đệ lại và nói: “Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo
này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc
thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà
bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống”.
Có
một cặp vợ chồng trở về quê thăm họ hàng. Họ xuống xe, đi bộ được một quãng thì
trời đổ mưa tầm tã. Đêm đã khuya mà họ thì lại không quen thuộc đường thôn quê
với nhiều thay đổi. Không còn cách nào hơn, họ phải gõ cửa một căn nhà có ánh
đèn hắt ra để tìm chỗ trọ cho qua đêm . Khi họ bước vào thì gặp hai ông bà đã
lớn tuổi. Trước lời xin trú ngụ qua đêm của cặp vợ chồng, hai ông bà đã vui vẻ
nói: Được lắm, chúng tôi có sẵn một căn phòng.
Sáng hôm sau, cặp vợ chồng dậy sớm và chuẩn bị ra đi. Vì không muốn quấy rầy chủ nhà, người vợ đặt một trăm ngàn lên bàn, rồi cả hai rón rén mở cửa bước ra. Và họ thực sự bỡ ngỡ khi nhìn thấy hai ông bà già đang co ro nằm ngủ trên sàn nhà. Thì ra hai ông bà già này đã nhường chỗ cho cặp vợ chồng trẻ. Còn mình thì phải nằm ngủ dưới đất.
Trong cuộc sống ngày hôm nay vẫn còn đó những hình ảnh hết sức dễ thương như thế. Còn trong các bản văn kinh thánh Chúa nhật 32 TN hôm nay, Phụng vụ Giáo Hội cho chúng ta hình ảnh nào?
Trong bài đọc trích sách các Vua quyển thứ nhất , Bà goá ở Sarepta rất nghèo khó, nhưng bà lại có tấm lòng hào hiệp và quá rộng lượng. Bà không còn gì ngoài một chút bột và một chút dầu đủ cho một bữa ăn đạm bạc cuối cùng, để rồi có thể ngay sau đó cả hai mẹ con cùng chết. Thế mà bà đã sẵn lòng nhường cho ngôn sứ Êlia chiếc bánh nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá ấy. Cử chỉ quảng đại của bà đã gặp được lòng quảng đại của Thiên Chúa: Trong suốt cơn hạn hán, bột trong hũ nhà bà đã không bao giờ cạn và dầu trong bình không bao giờ vơi. Còn bà goá trong trang Tin Mừng cũng thế. Bà nghèo tiền của, nghèo vật chất, nhưng bà giàu lòng quảng đại. Chính lòng quảng đại giữa cảnh túng thiếu đó, trước mặt Thiên Chúa, có giá trị hơn cả vàng bạc của những kẻ dư giả giầu có.
Thánh sử Macco bằng giọng văn và cây bút tài tình của mình, ông đã vẽ lên hình ảnh một Giêsu nhân từ ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho đền thờ. Ông thuật lại: “Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma”. Thật lạ lùng. Biết bao nhiêu người Chúa chẳng quan tâm, chỉ quan tâm tới một người bé nhỏ nhất và nghèo nhất. Người ta bảo tìm gì gặp nấy. Chúa yêu thương những người bé nhỏ, nên quan tâm tới người bé nhỏ và chỉ nhìn thấy những người bé nhỏ. Ánh mắt quan tâm nên Ngài nhìn thấy rõ, dù người đó bé nhỏ, lạc giữa đám đông. Ánh mắt yêu thương nên thấy người đó thật đẹp dù ăn mặc rất đơn sơ, hình dáng rất tiều tụy. Quả thật trái tim Chúa nhân hiền như người mục tử tốt lành, bỏ chín mươi chín con chiên béo tốt để đi tìm một con chiên lạc còm cõi. Như người phụ nữ đốt đèn tìm một đồng tiền nhỏ bé rơi trong góc nhà.
Chúa Giêsu sau đó đã cho các đồ đệ của mình một giáo huấn thật hữu ích. Ngài đã không chú trọng đến giá trị kinh tế của hai đồng tiền nhỏ mà bà goá đã bỏ vào thùng tiền. Chúng không là gì cả bên cạnh những đồng tiền lớn của những kẻ giàu sang. Nhưng Ngài đã chú trọng tới tấm lòng của bà, đến giá trị chủ quan của hai đồng tiền nhỏ đối với tình cảnh nghèo túng của bà. Ngài nhấn mạnh đến cách âm thầm khiêm tốn bà dâng tiền cho đền thờ. Ngài không quan tâm đến của dâng cho bằng cách dâng và tấm lòng của người dâng. Bởi vì chính tấm lòng chúng ta mới định đoạt giá trị của những việc chúng ta làm.
Trở lại thực tế cuộc sống sau cơn bão Sơn Tinh NĂM 2012 ở một số tỉnh miền bắc. Thiệt hại rất lớn vì cơn bão có sức gió lên đến cấp 15. Thành phố Hà Nội đã phát động tinh thần cứu trợ, họ đã đóng góp hơn 10 tỷ đồng. Có những em bé nhịn ăn quà sáng, những cô cậu học sinh đập con heo đất đã dành dụm để chia sẻ với những nỗi đau thương của đồng bào ruột thịt. Đó là những người đã đóng góp nhiều hơn hết, vì đó là những tấm lòng vàng hơn là những đồng tiền vàng.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay rất dễ để chúng ta nhận thấy một điều rằng: giống như bà góa thành Sarepta trong bài đọc thứ nhất, giống như bà góa nghèo trong trang TM, đôi vợ chồng già trong câu chuyện, các em học sinh quảng đại cứu trợ đồng bào bão lũ, họ là những người đã không phải cho đi phần thừa thãi, mà họ đã cho đi chính nguồn sống ít ỏi của mình. Họ cho đi một cách quảng đại, vui vẻ và tất cả tấm chân tình của họ.
Chúa Giêsu đã dạy: Đừng để cho tay trái biết việc tay phải làm. Nói như vậy không có nghĩa là phủ nhận giá trị thực tiễn của lễ vật hay tặng phẩm. Giá trị kinh tế cũng đáng kể nhưng chưa phải là điểm chính. Nếu được thì của nhiều, lòng nhiều là điều tốt nhất. Còn nếu không được như thế, hoàn cảnh đòi phải chọn lựa, thì của ít lòng nhiều vẫn là điều quý giá hơn. Thực ra khi lòng đã nhiều thì người ta không ngần ngại hiến dâng tối đa những gì mình có. Lòng người đi trước, tiền của theo sau.
Gương mẫu của Chúa Giêsu là tuôn đổ tình yêu quảng đại dành cho chúng ta mà Ngài đã ban cho chúng ta ở trên thánh giá, Ngài đã vươn mình ra thu góp hết mọi người trong hố sâu tội lỗi, để kéo chúng ta đến với Ngài. Không một người nào trong chúng ta là không có ý nghĩa đối với Ngài, giống như đồng xu nhỏ không có giá trị bao nhiêu của bà góa, Ngài đã đánh giá nó rất cao. Tất cả chúng ta đều hết sức quý giá trong đôi mắt của Ngài.
Mỗi Chúa nhật hàng tuần, khi chúng ta quảng đại hy sinh công việc, hy sinh thời gian đến tham dự Thánh Lễ, chúng ta sẽ cảm nghiệm được Chúa Giêsu trong Thánh Thể thế nào. Ngài đã nuôi dưỡng chúng ta bằng Thịt và Máu Ngài. Bí tích Thánh Thể là một món quà lớn lao và vĩ đại hơn món quà được ban cho bà góa ở thành Sarépta. Chính món quà bí tích Thánh Thể mà chút nữa đây chúng ta lãnh nhận, sẽ là động cơ thúc đẩy và thêm sức mạnh cho chúng ta, để trong cuộc sống hôm nay tại mảnh đất Mân Côi thân yêu này, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện theo gương của hai bà góa, theo gương hai vợ chồng già nhường căn phòng cho khách trọ, và theo gương các em nhỏ hy sinh cứu trợ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình.
Hãy cứ cho đi một cách quảng đại, chắc chắn Chúa sẽ không bao giờ chịu thua trước sự rộng rãi của chúng ta. Bởi vì, khi tôi xin một bông hoa, thì Ngài cho cả bó. Khi tôi xin một giọt nước, thì Ngài cho cả đại dương. Khi tôi xin một hạt cát, thì Ngài cho cả sa mạc. Và khi tôi xin ăn, thì Ngài ban cho cả thịt máu Ngài. Amen
Sáng hôm sau, cặp vợ chồng dậy sớm và chuẩn bị ra đi. Vì không muốn quấy rầy chủ nhà, người vợ đặt một trăm ngàn lên bàn, rồi cả hai rón rén mở cửa bước ra. Và họ thực sự bỡ ngỡ khi nhìn thấy hai ông bà già đang co ro nằm ngủ trên sàn nhà. Thì ra hai ông bà già này đã nhường chỗ cho cặp vợ chồng trẻ. Còn mình thì phải nằm ngủ dưới đất.
Trong cuộc sống ngày hôm nay vẫn còn đó những hình ảnh hết sức dễ thương như thế. Còn trong các bản văn kinh thánh Chúa nhật 32 TN hôm nay, Phụng vụ Giáo Hội cho chúng ta hình ảnh nào?
Trong bài đọc trích sách các Vua quyển thứ nhất , Bà goá ở Sarepta rất nghèo khó, nhưng bà lại có tấm lòng hào hiệp và quá rộng lượng. Bà không còn gì ngoài một chút bột và một chút dầu đủ cho một bữa ăn đạm bạc cuối cùng, để rồi có thể ngay sau đó cả hai mẹ con cùng chết. Thế mà bà đã sẵn lòng nhường cho ngôn sứ Êlia chiếc bánh nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá ấy. Cử chỉ quảng đại của bà đã gặp được lòng quảng đại của Thiên Chúa: Trong suốt cơn hạn hán, bột trong hũ nhà bà đã không bao giờ cạn và dầu trong bình không bao giờ vơi. Còn bà goá trong trang Tin Mừng cũng thế. Bà nghèo tiền của, nghèo vật chất, nhưng bà giàu lòng quảng đại. Chính lòng quảng đại giữa cảnh túng thiếu đó, trước mặt Thiên Chúa, có giá trị hơn cả vàng bạc của những kẻ dư giả giầu có.
Thánh sử Macco bằng giọng văn và cây bút tài tình của mình, ông đã vẽ lên hình ảnh một Giêsu nhân từ ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho đền thờ. Ông thuật lại: “Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma”. Thật lạ lùng. Biết bao nhiêu người Chúa chẳng quan tâm, chỉ quan tâm tới một người bé nhỏ nhất và nghèo nhất. Người ta bảo tìm gì gặp nấy. Chúa yêu thương những người bé nhỏ, nên quan tâm tới người bé nhỏ và chỉ nhìn thấy những người bé nhỏ. Ánh mắt quan tâm nên Ngài nhìn thấy rõ, dù người đó bé nhỏ, lạc giữa đám đông. Ánh mắt yêu thương nên thấy người đó thật đẹp dù ăn mặc rất đơn sơ, hình dáng rất tiều tụy. Quả thật trái tim Chúa nhân hiền như người mục tử tốt lành, bỏ chín mươi chín con chiên béo tốt để đi tìm một con chiên lạc còm cõi. Như người phụ nữ đốt đèn tìm một đồng tiền nhỏ bé rơi trong góc nhà.
Chúa Giêsu sau đó đã cho các đồ đệ của mình một giáo huấn thật hữu ích. Ngài đã không chú trọng đến giá trị kinh tế của hai đồng tiền nhỏ mà bà goá đã bỏ vào thùng tiền. Chúng không là gì cả bên cạnh những đồng tiền lớn của những kẻ giàu sang. Nhưng Ngài đã chú trọng tới tấm lòng của bà, đến giá trị chủ quan của hai đồng tiền nhỏ đối với tình cảnh nghèo túng của bà. Ngài nhấn mạnh đến cách âm thầm khiêm tốn bà dâng tiền cho đền thờ. Ngài không quan tâm đến của dâng cho bằng cách dâng và tấm lòng của người dâng. Bởi vì chính tấm lòng chúng ta mới định đoạt giá trị của những việc chúng ta làm.
Trở lại thực tế cuộc sống sau cơn bão Sơn Tinh NĂM 2012 ở một số tỉnh miền bắc. Thiệt hại rất lớn vì cơn bão có sức gió lên đến cấp 15. Thành phố Hà Nội đã phát động tinh thần cứu trợ, họ đã đóng góp hơn 10 tỷ đồng. Có những em bé nhịn ăn quà sáng, những cô cậu học sinh đập con heo đất đã dành dụm để chia sẻ với những nỗi đau thương của đồng bào ruột thịt. Đó là những người đã đóng góp nhiều hơn hết, vì đó là những tấm lòng vàng hơn là những đồng tiền vàng.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay rất dễ để chúng ta nhận thấy một điều rằng: giống như bà góa thành Sarepta trong bài đọc thứ nhất, giống như bà góa nghèo trong trang TM, đôi vợ chồng già trong câu chuyện, các em học sinh quảng đại cứu trợ đồng bào bão lũ, họ là những người đã không phải cho đi phần thừa thãi, mà họ đã cho đi chính nguồn sống ít ỏi của mình. Họ cho đi một cách quảng đại, vui vẻ và tất cả tấm chân tình của họ.
Chúa Giêsu đã dạy: Đừng để cho tay trái biết việc tay phải làm. Nói như vậy không có nghĩa là phủ nhận giá trị thực tiễn của lễ vật hay tặng phẩm. Giá trị kinh tế cũng đáng kể nhưng chưa phải là điểm chính. Nếu được thì của nhiều, lòng nhiều là điều tốt nhất. Còn nếu không được như thế, hoàn cảnh đòi phải chọn lựa, thì của ít lòng nhiều vẫn là điều quý giá hơn. Thực ra khi lòng đã nhiều thì người ta không ngần ngại hiến dâng tối đa những gì mình có. Lòng người đi trước, tiền của theo sau.
Gương mẫu của Chúa Giêsu là tuôn đổ tình yêu quảng đại dành cho chúng ta mà Ngài đã ban cho chúng ta ở trên thánh giá, Ngài đã vươn mình ra thu góp hết mọi người trong hố sâu tội lỗi, để kéo chúng ta đến với Ngài. Không một người nào trong chúng ta là không có ý nghĩa đối với Ngài, giống như đồng xu nhỏ không có giá trị bao nhiêu của bà góa, Ngài đã đánh giá nó rất cao. Tất cả chúng ta đều hết sức quý giá trong đôi mắt của Ngài.
Mỗi Chúa nhật hàng tuần, khi chúng ta quảng đại hy sinh công việc, hy sinh thời gian đến tham dự Thánh Lễ, chúng ta sẽ cảm nghiệm được Chúa Giêsu trong Thánh Thể thế nào. Ngài đã nuôi dưỡng chúng ta bằng Thịt và Máu Ngài. Bí tích Thánh Thể là một món quà lớn lao và vĩ đại hơn món quà được ban cho bà góa ở thành Sarépta. Chính món quà bí tích Thánh Thể mà chút nữa đây chúng ta lãnh nhận, sẽ là động cơ thúc đẩy và thêm sức mạnh cho chúng ta, để trong cuộc sống hôm nay tại mảnh đất Mân Côi thân yêu này, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện theo gương của hai bà góa, theo gương hai vợ chồng già nhường căn phòng cho khách trọ, và theo gương các em nhỏ hy sinh cứu trợ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình.
Hãy cứ cho đi một cách quảng đại, chắc chắn Chúa sẽ không bao giờ chịu thua trước sự rộng rãi của chúng ta. Bởi vì, khi tôi xin một bông hoa, thì Ngài cho cả bó. Khi tôi xin một giọt nước, thì Ngài cho cả đại dương. Khi tôi xin một hạt cát, thì Ngài cho cả sa mạc. Và khi tôi xin ăn, thì Ngài ban cho cả thịt máu Ngài. Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét