Bà Bỏ Vào Đó Tất Cả Tài Sản Mình Có
Mc 12, 38-44
Một hôm Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em phải coi chừng những ông kinh sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng. Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích ngồi cỗ nhất trong đám tiệc. Họ nuốt hết tài sản của các bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn”.
Ðức Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Ðền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma. Ðức Giêsu liền gọi các môn đệ lại và nói: “Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống”.
Bài tin mừng hôm nay mời gọi chúng ta hành động chống lại ước muốn “phô trương” luôn cám dỗ mọi người. Thời Chúa Giêsu các kinh sư bị phê phán vì thói đạo đức giả của họ: họ thích mặc áo thụng đi dạo trước tiền đường đền thờ cho người ta chú ý, họ khoe khoang kiến thức của mình, được học lề luật Mô sê, được nắm quyền chú giải bản văn Kinh Thánh và rao giảng. Nhưng họ lại không thực hành những gì họ dạy. Họ nói mà không làm. Chúa Giêsu cũng quan sát những người giàu dốc cạn những bao tiền vào trong hòm dâng cúng. Thỉnh thoảng các thầy tư tế còn cho thổi kèn nhằm lôi kéo mọi người chú ý đến họ.
Vì thế, lời Chúa hôm nay rất cương quyết và mạnh mẽ. Thật ra đó là câu trả lời cho áp lực mà Ngài phải chịu đựng bấy lâu nay. Ngài biết rõ các kinh sư ganh tị với uy tín của Ngài. Sự ganh tị dẫn đến thù hằn và phát sinh trong lòng ý muốn giết hại Ngài. Nhưng dưới mắt Ngài, điều tệ hại nhất ở chỗ khác: “Họ nuốt tài sản của các bà góa”. Họ lợi dụng chức vụ của mình mà làm giàu trên xương máu của người nghèo. Họ làm bộ cầu nguyện lâu giờ nhưng lời cầu nguyện của họ thật giả dối vì nó không đưa họ đến gần Thiên Chúa, và như thế, họ tự loại mình ra khỏi ơn Cứu độ mà Chúa Giêsu đã mang đến cho thế gian.
Chúng ta có thể dừng lại để xét mình xem chúng ta có bị chiều theo cơn cám dỗ khoe khoang ấy không, nhiều khi ẩn khuất trong tiềm thức mà chúng ta không để ý. Một thực tế mà ai cũng thấy là thời nào cũng có những kẻ giả hình. Quá lo lắng cho hình thức bề ngoài sẽ không còn thời giờ để quan tâm đến lòng đạo đức đích thực bên trong. Thế giới ngày nay lại chuộng sự nổi tiếng. Người ta muốn xuất hiện khác hơn cái họ là. Có những lời khen tặng giả dối bởi vì nó không phản ảnh đúng những gì chúng ta nghĩ.
Nhưng sự giả hình đáng ghét nhất không phải là khoác chiếc áo để nổi tiếng hay hay để phô trương. Điều mà Chúa Giêsu tố cáo, đó là những lời nói không đi đôi với việc mình làm. Khuyên bảo người khác thì luôn luôn dễ, nhưng nếu chúng ta không làm gương tốt thì đó lại là một phản chứng. Người ta thích nói đến những việc tốt nhưng không bao giờ thực hiện, còn những hành động xấu thì lại làm nhưng không nói ra.
Vì thế, Chúa Giêsu đưa ra một thí dụ từ sinh hoạt Ngài quan sát được trong khuôn viên đền thờ, ngay trước mặt hòm tiền dâng cúng. Trong đám đông khác hành hương lũ lượt tiến vào đền thờ, một bà góa nghèo đi đến hòm tiền. Bà bỏ vào đó hai đồng xu nhỏ, nhưng đó là tất cả những gì bà có để sống. Chúng ta không biết gì về cuộc đời bà góa nầy, niềm vui cũng như nỗi buồn, cả những khó khăn bà đã vượt thắng. Vào thời đó, các bà góa được xếp vào hàng những người nghèo nhất. Không có tiền trợ cấp và nhà ở. Thường thì họ phải đi ăn xin. Sự khác biệt chính yếu giữa hai đồng xu ten của bà góa và lễ vật của những người khác không phải là giá trị bao nhiêu nhưng là ý nghĩa của việc dâng hiến. Dù nghèo xơ xác, nhưng bà quảng đại dâng cho Thiên Chúa tất cả những gì cần để sống.
Khi thánh Mác cô viết tin mừng, đền thờ không còn hiện hữu nữa, vì đã bị người La mã tàn phá. Nhưng qua câu chuyện nầy, thánh nhân muốn nhắc chúng ta lời dạy của Chúa Giêsu là đừng bao giờ dựa hình thức diện mạo bên ngoài mà phán đoán anh em mình. Khi làm điều thiện, đừng phô trương, vì Cha anh em trên trời nhìn thấy điều bí nhiệm, và như thế là đủ rồi.
Lời tin mừng hôm nay cũng mời gọi chúng ta. Con người thời nào cũng thích phô trương, nhưng thời nay sự phô trương trở thành chuẩn mực do lường cuộc sống. Ai khoe khoang nhiều, người ấy có nhiều cơ may thành công. Những gì người ta làm đều muốn cho mọi người biết. Bà góa trong tin mừng giống với những người đơn sơ mà chúng ta sống gần nhưng không thấy. Họ không ồn ào, nhưng dấn thân một cách kín đáo. Cách sống ấy dạy chúng ta đừng để mình bị lôi kéo chay theo khuynh hướng phô trương và quí chuộng những hành vi phục vụ đơn sơ, giúp đỡ và đồng hành. Điều quan trọng nhất không phải là cho những gì chúng ta có mà là những gì chúng ta là.
Để hiểu điều đó, chúng ta phải nhìn lên thập giá Đức Ki tô. Thập giá chỉ cho chúng ta thấy Ngài đang hiến dâng cuộc sống mình cho thế gian. “Không có tình yêu nào lớn hơn là thí mạng mìnhvì bạn hữu”. Cuộc sống của Ngài là quà tặng tuyệt hảo dâng lên Thiên Chúa Cha. Ngày hôm nay, Ngài được nhận ra trong người đàn bà khiêm nhu vô danh nhưng được lịch sử ngàn đời ghi nhớ.
Bài Tin Mừng hôm ay mời gọi chúng ta tập sống dưới cái nhìn của Thiên Chúa chứ không phải dưới cái nhìn của con người. Nó cũng mời gọi chúng ta đừng đo lường giá trị của người đời theo cái diện mạo của họ. Chính Ngài được nhận diện trong những người không nổi tiếng dưới mắt xã hội. Ngài mời gọi chúng ta hãy xem xét lại cuộc sống dâng hiến của chúng ta: điều tiên quyết không phải là số lượng những gì chúng ta cho mà là sự từ bỏ thật sự những gì mà chúng ta gắn bó nhất. Khi cho, thỉnh thoảng người ta có cảm giác mất, đánh mất mình, nhưng cho chính là đạt được cuộc sống trường sinh.
Phục vụ Lời ĐCV Xuân Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét