Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

25.10.2015 – Chúa nhật 30 Thường niên, Năm B

Lời Chúa: Mc 10, 46-52
Hôm ấy, Khi Ðức Giêsu cùng với các môn đệ và đám đông dân chúng ra khỏi thành Giêrikhô, thì có một người hành khất mù, tên là Báctimê, con ông Timê, đang ngồi ở vệ đường. Vừa nghe nói đó là Ðức Giêsu Nadarét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!” Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!”
Ðức Giêsu đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây!” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!” Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Ðức Giêsu. Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”. Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

Bài Tin mừng hôm nay rất quen thuộc đến nỗi gần như ai cũng thuộc lòng. Nhưng nếu đọc như một câu truyện bình thường, chúng ta dễ dàng bỏ qua điều cốt yếu. Thật vậy, nó chứa đựng một tin mừng cho mọi người chúng ta hôm nay, và mời gọi mọi người phải khám phá. Thánh Mac-cô nói với chúng ta về một người hành khất mù lòa ngồi bên vệ đường dẫn ra thành Giê-ri-cô. Anh ta ngồi im bất động tránh xa những người qua đường. Sự tàn tật của anh đã lấy khỏi anh hạnh phúc đích thực. Trong cảnh cô đơn cùng cực ấy anh đã cố kêu cứu với Chúa Giê-su: “Lạy Chúa Giê-su, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi”.
Ba-ti-mê là một trong những người may mắn được Chúa Giê-su cứu chữa. Nhưng mỗi người trong chúng ta có thể đặt câu hỏi: Một người mù được Chúa Giê-su chữa lành cách đây 20 thế kỉ thì tốt cho anh ta, chứ có  liên can gì đến tôi đâu! Ngày nào, truyền hình cũng chuyển đến cho chúng ta những hình ảnh thời sự buồn thảm. Chưa đủ hay sao mà Tin mừng hôm nay còn nói với chúng ta về một cuộc đời bất hạnh như thế! Người ta tự hỏi nếu chọn những vấn đền thực tế hơn với đời sống chúng ta có tốt hơn không?
Thế mà Lời Chúa lại muốn chúng ta lắng nghe thì sao? Ba-ti-mê, chính là hiện thân nơi mỗi người chúng ta. Người mù, là chính chúng ta. Biết bao lần chúng ta mù lòa trước các dấu hiệu hiện diện của Thiên Chúa, như một nụ cười, một tình thân ái. Rồi bản thân chúng ta cũng vậy, nhiều khi chúng ta có cảm tưởng: “Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi đang mất phương hướng. Tôi không còn thấy rõ nữa. Có nhiều người tôi không muốn thấy mặt, như gia đình hay một người lân cận nào đó. Vậy là rõ ràng có nhiều điều khiến chúng ta mù lòa trong cuộc sống.
Tin mừng cho biết, người mù cũng là người ăn xin. Và người ăn xin cũng là mỗi người trong chúng ta. Hoặc đúng hơn, chúng ta phải là người ăn xin. Đây không phải là chìa tay xin của bố thí. Kiểu ăn xin mà chúng ta phải mơ ước là mở rộng tâm hồn và sẵn sàng đưa tay về phía Thiên Chúa để khỏi phải cam chịu kiếp sống mù lòa. Đó là kiểu ăn xin các mối phúc mà chúng ta đã nghe trong lễ Các Thánh: Phúc cho những ai nghèo khó trong tâm hồn, những ai hoàn toàn hướng về phía Chúa và rộng mở trước tình yêu phong phú của Người. Những người đó sẽ được no thỏa.
Những người chung quanh to nhỏ với nhau thế nào mà Ba-ti-mê đã nghe được, và anh biết Đức Giê-su Na-za-rét sắp đi ngang qua đó. Ngày hôm nay cũng thế, Chúa Giê-su cũng còn đi ngang qua trên các nẻo đường chúng ta đi. Chúng ta nghe tiếng bước chân Ngài nhưng không nhìn thấy Ngài. Ngài hiện diện nơi Ngài được loan báo, ở mọi nơi người ta họp nhau để cầu nguyện, để lắng nghe và nói về Ngài.
Tiếc thay, nhiều khi chúng ta bỏ lỡ cơ hội gặp Ngài. Có thể vì hờ hững, nhưng cũng có thể vì thiếu quan tâm. Như trong Tin mừng hôm nay, có thể có những người bàn ra và làm cho chúng ta nản lòng, họ nói với chúng ta rằng đức tin vào Chúa Giê-su Ki-tô không còn cần thiết nữa. Nhiều khi chính thái độ và lời nói của chúng ta cũng cản trở những người tìm kiếm Chúa.
Bất chấp tất cả những khó khăn đó, Ba-ti-mê vất áo choàng, hớn hở chạy đến quì dưới chân Chúa Giê-su, và tin tưởng kêu lên: “Lạy Chúa, xin làm cho con được thấy!”. Thỉnh thoảng chúng ta không biết làm thế nào để cầu nguyện, dù là rất đơn giản. Chỉ cần theo gương Ba-ti-mê, nói với Chúa ước muốn được thấy, ước muốn nhìn thấy thực tại thế gian qua ánh sáng Tin mừng, ước muốn được thấy những thực tại của cuộc sống như Thiên Chúa thấy, ước muốn thấy những người chung quanh chúng ta với cái nhìn của chính Chúa Giê-su. Vâng, lạy Chúa, xin làm cho con được trông thấy!
Rồi chúng ta nghe Chúa Giê-su nói: “Hãy đi, đức tin con đã cứu con!”. Ba-ti-mê được Chúa Giê-su chữa lành. Thay vì bình an quay trở về nhà mình, anh ta lên đường theo Chúa Giê-su. Điều đó có nghĩa là không những anh được chữa lành mà còn được cứu độ nữa. Cuộc gặp gỡ với Chúa Giê-su đã mang lại một ý nghĩa mới cho đời sống của anh. Khi gặp Đức Ki-tô và nhận ra tình yêu của Ngài, người ta không có thể làm gì khác hơn là đi theo Ngài. Cuộc gặp gỡ ấy đưa chúng ta đến tiếp xúc với Thiên Chúa Cha. Và chính nhờ Chúa Giê-su mà chúng ta đến cùng Cha, vì Ngài là đường và ánh sáng của chúng ta.
Tin mừng của Chủ nhật hôm nay là ơn cứu độ được hoàn thành trong Chúa Giê-su Ki-tô, và hoàn toàn do ân sủng của Thiên Chúa. Cũng như đối với Ba-ti-mê, chúng ta chỉ cần đứng dậy gặp Ngài đang đến. Ơn cứu độ được thực hiện một lần, nhưng Thiên Chúa không muốn cứu chúng ta mà không có chúng ta. Ngài ban cho chúng ta vinh dự được cộng tác với Ngài. Trong Tiệc Thánh Thể, chúng ta gặp gỡ Chúa Giê-su tự hiến ban cho tất cả mọi người. Khi ban cho chúng ta cuộc sống nhân loại và thần linh, Ngài chữa lành chúng ta khỏi tội lỗi khiến chúng ta mù lòa. Và cũng như Ba-ti-mê, chúng ta có thể đi theo Ngài trong cuộc sống hằng ngày và làm chứng cho niềm hi vọng đang linh hoạt chúng ta nơi những người sống chung quanh.
Phục vụ Lời ĐCV Xuân Lộc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét