Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

NGÀY 5-6-2015 THỨ SÁU SAU CHÚA NHẬT LỄ CHÚA BA NGÔI


        THÁNH BÔNIFITIÔ – GIÁM MỤC TỬ ĐẠO
LỜI CHÚA: Mc 12, 35 -37
35 Khi giảng dạy trong Đền Thờ, Đức Giê-su lên tiếng hỏi: "Sao các kinh sư lại nói Đấng Ki-tô là con vua Đa-vít?36 Chính vua Đa-vít được Thánh Thần soi sáng đã nói: Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con. 37 Chính vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì Đấng Ki-tô lại là con vua ấy thế nào được? " Đám người đông đảo nghe Đức Giê-su cách thích thú.
 SUY NIỆM
Theo quan niệm Dothái, danh từ “con” có ba nghĩa:
- Con ruột là người con sinh ra bởi máu huyết như Salômôn là con ruột của Đavid.
- “Con thuộc dòng dõi” là người ở những thế hệ sau nhưng được ghi trong gia phả. Chẳng hạn như khi truyền tin cho thánh Giuse, thiên thần gọi thánh Giuse là “con vua Đavid,  đừng ngại nhận Maria về nhà làm vợ” (Mt 1, 20). Vì vậy Đức Giêsu cũng được gọi là “Con Vua Đavid” theo nghĩa này.
- Và một cách biểu tượng, “con” có thể dùng để chỉ một người có tính cách đặc biệt ví dụ “Barnabas” có nghĩa “con của sự ủi an”, “con của Belial” có nghĩa “người vô dụng”. Người Việt Nam cũng hay dùng ý nghĩa “con” theo lối biểu tượng này. Ví dụ, khi thấy một người quá tính, chúng ta nói, đó là “con của sấm sét”…
Danh xưng “Con Vua Đavid” của Chúa Giêsu được hiểu rằng, Chúa Giêsu thuộc dòng dõi Đavid theo khía cạnh con người trần gian.
Để thu hút hơn trong lời giảng của mình, Chúa Giêsu làm đám đông thích thú khi mở ra cho họ khám phá một điều tưởng chừng rất quen thuộc: “Sao các kinh sư lại nói Đấng Kitô là con vua Đavíd?”. Chúa muốn họ phải động não, phải suy nghĩ. Qua đó, Cháu mạc khải cho họ biết: Chúa không chỉ thuộc dòng dõi Đavid, nhưng Chúa còn là Thiên Chúa của Đavid.
Người đời vẫn gọi Chúa là “Con Vua Đavid” (Mt 1,1). Chúa chấp nhận. Chưa bao giờ Chúa từ chối tước hiệu này. Chưa bao giờ Chúa phản đối hay khó chịu khi nghe gọi tên mình như thế.
Tuy nhiên, tước hiệu Con Vua Đavid không diễn tả đủ mầu nhiệm về chính Chúa. Vì thế, để kiện toàn những lời đã hứa với Đavid, Chúa Giêsu tuyên bố mình còn lớn hơn Đavid. Người là Chúa của Đavid (Mt 22,42-45). Đavid chỉ là một vị vua trần thế, một chủ chiên của dân Chúa (Ez 34,23tt). Nhưng Chúa Giêsu mới là Vua vĩnh cửu, vương quyền của Người mới là vương quyền đời đời. Người chính là chủ chiên thật. Người chủ chiên hiền lành thí mạng sống cho đoàn chiên, trong đó có cả Đavid.
Hiểu rõ về tư cách làm vua của Chúa Giêsu, chúng ta càng nhận ra danh dự của mình, khi mang chính danh hiệu Kitô hữu. Đó là danh của chính Chúa, lại trở thành danh của mỗi chúng ta.
Mang lấy danh hiệu Kitô là tham dự vào sứ mạng làm vua của Chúa Giêsu, là đi lại con đường Chúa Giêsu đã đi, con đường hiến thân phục vụ và hy sinh đến cùng. Đi trên con đường của Chúa, là đi trên con đường thánh giá. Đó cũng là con đường mà bất cứ ai mang danh Kitô hữu, mang chính danh của Chúa, đều được Chúa mời gọi: “Hãy từ bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày mà theo Ta”.
Vì thế, bất cứ Kitô hữu nào muốn tham dự vào vương quyền của Chúa Giêsu, họ đều được mời gọi phải sống như Chúa Giêsu đã sống: khiêm nhường, phục vụ và hy sinh chính mình vì muôn người.
Chúng ta sẽ không tìm thấy nơi Chúa Giêsu một vị Vua cao sang quyền thế, tiền hô hậu ủng theo kiểu nhân loại. Nhưng nếu khi chúng ta biết sống khiêm nhường, phục vụ anh em, quảng đại cho đi những gì mình có, chúng ta sẽ được tham dự vào phẩm giá cao cả là con cái của Thiên Chúa, là thần dân của Vua Kitô trong vương quốc Nước Trời.

Lạy Chúa, chúng con xin nhận Chúa làm Chúa Thượng của chúng con. Xin Chúa làm chủ cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con luôn biết sống khiêm nhường, nhỏ bé để Chúa được lớn lên trong chúng con. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét