Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015
THỨ NĂM TUẦN 19 THƯỜNG NIÊN
Mt 18,21-19,1
"Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời
cũng sẽ đối xử với anh em như thế,
nếu mỗi người trong anh em
không hết lòng tha thứ cho anh em mình."
(Mt 18,35)
1. Cuộc sống cộng đoàn cũng có nhiều va chạm, nên Chúa Giêsu dạy thêm bài học về sự tha thứ:
Muốn thuyết phục chúng ta tha thứ cho nhau, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn hai con nợ để vạch cho chúng ta thấy việc ta tha thứ cho người khác là rất có lợi vì ta sẽ được Thiên Chúa tha thứ cho ta nhiều hơn. Tính ra những lỗi lầm người khác xúc phạm đến ta đâu có là bao so với những lỗi ta xúc phạm đến Chúa.
Trong cuốn sách đã quay thành phim có tựa đề "Nơi Giấu Ẩn", người ta đọc được một trong những mẩu chuyện tha thứ đẹp nhất trong thời Đức Quốc Xã, cuối thế chiến thứ hai như sau:
"Mặc dù đã cùng gia đình mình trải qua không biết bao nhiêu đau khổ dưới thời Đức Quốc Xã, nhưng bà Koritainbun vẫn đã nhận ra được tiếng Chúa đã mời gọi bà hãy rao giảng sự tha thứ. Và bà đã vâng nghe theo Chúa đi khắp nơi trong nước Đức để kêu gọi sự tha thứ và hoà giải. Một tối kia, vừa giảng thuyết xong, bà Koritainbun nhìn thấy có một người đàn ông đang tiến về phía mình. Bà chợt nhận ra đó là người lính đã từng đánh đập, hành hạ người con gái của bà đến độ cô ta phải chết rũ trong trại tập trung. Tất cả những gì bà vừa rao giảng về sự tha thứ bỗng nhiên tan biến hết; và rồi những kỷ niệm của những năm tháng đau khổ bỗng trở lại trong ký ức của bà. Gương mặt của người lính canh đang đứng trước mặt bà đã gợi lên cho bà nỗi đau đớn nhục nhã. Oán hận sôi sục lên trong lòng bà.
Nhưng rồi bà đã kịp hồi tâm lại. Bà thầm thì cầu nguyện: "Lạy Chúa, con phải yêu thương và tha thứ cho người này. Đó chính là điều con vừa rao giảng cho dân chúng". Một cuộc chiến đang bùng nổ dữ dội trong lòng bà: một bên là tiếng gọi tha thứ, một bên là máu nóng hận thù... Người lính canh tiến đến bên bà và hỏi:
Bà không nhận ra tôi sao?
- Có chứ - bà đáp - tôi vẫn nhớ rất rõ về anh!
Lúc đó, người đàn ông dường như chờ đợi bà Koritainbun cất lời sỉ vả và trút bỏ tất cả hận thù cay đắng lên người anh. Nhưng không! Bà vẫn tiếp tục cầu nguyện. Xin Chúa tăng thêm sức mạnh cho bà. Và trong giây lát, hận thù đã biến tan. Bà Koritainbun ôm choàng lấy người lính Đức và thốt lên:
- Tôi tha thứ cho anh!
2. Chúa còn bảo: "Chớ để mặt trời lặn mà cơn giận vẫn còn" (Ep 4,26): Giận là một cảm xúc không ai có thể tránh được trong cuộc sống chung nhiều va chạm. Chúa không chấp nhất ta vì ta có cảm xúc đó. Nhưng Chúa sẽ kết tội ta nếu ta cứ nuôi mãi lòng giận ghét không chịu bỏ qua.
Hận thù là một hình thức của hỏa ngục và là một hình thức của tội sát nhân. Thánh Gioan viết: "Ai oán ghét anh em mình, kẻ đó là người sát nhân" (1Ga 3,15). Một nhà tâm lý người Mỹ nói: "Khi ta trút giận lên người khác, dù bằng một lời nói, ta cũng muốn nói lên một ý nghĩ tiềm ẩn là muốn giết hại người đó". Ta cũng nên nhớ rằng, tha thứ không phải chỉ là một hành động ý chí mà còn là một ân ban. Do đó không thể có sự tha thứ nếu không đi kèm theo sự cầu nguyện. ("Mỗi ngày một tin vui").
Một nhà tâm lý người Mỹ nhận định như sau: Trên bình diện nhân phẩm, tha thứ là biện pháp tốt nhất cho cả người tha thứ lẫn kẻ được tha thứ, vì sự tha thứ khai mở năng lực tinh thần cho con người và có tác dụng làm cho con người sống khoẻ mạnh và tươi vui hơn. ("Mỗi ngày một tin vui").
Có hai người cùng đi trên một con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt vàmột người đã không kìm chế được cơn nóng giận nên đã giơtay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh bình tĩnh ngồi xuống viết trên cát:
- Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi
Rồi họ lại tiếp tục đi. Đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Người bạn vừa bị tát vào mặt không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối. May mà được người bạn kia cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá:
- Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi.
Người bạn vừa cứu anh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?
Anh mỉm cười, trả lời:
- Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát. Gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì tốt xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được.
Lạy Chúa,
Xin dạy chúng con biết tha thứ
Như Chúa đã tha thứ cho cả những người hành hạ và sỉ nhục Chúa xưa. Amen.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét