Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

THỨ NĂM SAU CN 33 TN NĂM B: Lc 19,41-44



Trong cuộc sống thường ngày, hẳn chúng ta cũng đã từng chứng kiến khá nhiều người khóc: có những người khóc vì đau khổ, bệnh tật, bất hạnh, thất vọng và bị bỏ rơi… Nhưng cũng có những người khóc vì sung sướng, khóc vì hạnh phúc!
Trang Tin Mừng chúng ta vừa nghe tường thuật việc Chúa Giêsu khóc thương thành thánh Giêrusalem. Tại sao vậy? Thưa vì Ngài nhìn thấy viễn cảnh tương lai với sự đổ nát của thành thánh. Đối với người Do thái, Giêrusalem không chỉ là thủ đô của một quốc gia, nhưng nó còn là biểu tượng của sự sống còn của cả một dân tộc. Người Do Thái phải mất 46 năm để xây dựng thành này. Còn Giêrusalem là còn tất cả, và nếu mất Giêrusalem thì cũng có nghĩa là mất nước.
Nhất là trong lãnh vực tôn giáo, Giêrusalem là dấu chứng cho sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa dân Người; và đó cũng chính là điểm qui tụ của tất cả mọi người Do thái. Cho nên cho dù có bị lưu đày tản mát ở khắp mọi nơi, thì người Do thái vẫn còn một điểm giúp họ gần nhau, đó là sự hồi tưởng về những ngày trẩy hội lên đền thánh. Cuộc hành trình của Chúa Giêsu lên Giêrusalem, cũng là một khúc quanh quyết định trong cuộc đời của Chúa Giêsu cũng như trong chương trình cứu độ của Ngài.
Hôm đó là ngày lễ Vượt qua. Dân chúng hân hoan tiến về Giêrusalem để mừng kỷ niệm ngày dân tộc được giải phóng khỏi kiếp sống lưu đày. Họ hồi tưởng lại thời gian đã qua với biết bao hồng ân Thiên Chúa đã ban cho họ.Trong khi đó, bài Tin Mừng lại cho chúng ta thấy, Chúa Giêsu có một tâm trạng khác hẳn với những người chung quanh. Ngài tỏ ra bồi hồi xúc động. Ngài đã khóc. Ngài khóc bởi vì tất cả những gì đang hiện diện trước mắt bây giờ với sự uy nghi đồ sộ và huy hoàng của đền thờ, nhưng sẽ đến một ngày sẽ không còn hòn đá nào chồng lên hòn đá nào.
Thực ra Chúa Giêsu khóc thương thành thánh không phải vì Ngài tiếc nuối một công trình kiến trúc vô cùng hoành tráng với 46 năm trường mới hoàn thành rồi sẽ bị tàn phá, nhưng Ngài khóc vì thấy cả một dân tộc Do Thái ưu tuyển đã bị cái vẻ hào nhoáng của đền thờ Giêrusalem che khuất, nên họ đã không nhận ra được một đền thờ sống động và đích thực đang hiện diện ở giữa họ : đó chính là sự hiện diện của Ngài.
Và còn bi thảm hơn nữa ở chỗ, chẳng những dân thành Giêrusalem đã tỏ ra đối kháng với sứ điệp bình an, không muốn đón nhận ơn cứu rỗi, mà họ còn quyết tâm tìm cách giết bằng được chính bản thân Chúa nữa.
Kính thưa…Từ những xúc động nghẹn ngào của Chúa Giêsu trước sự chối từ của dân thành Giêrusalem, chúng ta hãy suy nghĩ về chính thái độ sống của ta đối với Chúa. Ngày hôm nay Chúa Kitô vẫn còn đang tiếp tục gõ cửa tâm hồn chúng ta. Ngài muốn ấp ủ che chở chúng ta như gà mẹ ấp ủ đàn con dưới cánh. Ngài đang tha thiết nói với chúng ta qua tiếng nói âm thầm của Ngài, qua Thánh lễ mỗi ngày, qua các bí tích, qua sự hiện diện của mọi người, và nhất là qua những tiếng kêu than của những anh em đau khổ, hay những bạn bè của thiếu nhi chúng con gặp những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống cần chúng con nâng đỡ, cần chúng con an ủi và sẻ chia.
Thân phận đen tối của dân thành Giêrusalem ngày xưa cũng chính là thân phận đáng thương của mỗi người chúng ta hôm nay. Thiên Chúa đã yêu thương và tuyển chọn chúng ta làm con của Ngài, dù chúng ta hoàn toàn bất xứng. Nhưng chúng ta lại quay lưng lại với tình thương của Thiên Chúa, chúng ta vẫn thờ ơ lãnh đạm trước Lời Chúa, chúng ta vẫn phản bội với Chúa bằng đời sống tội lỗi của chúng ta... Trong tâm tình của những tuần lễ cuối năm phụng vụ, chúng ta hãy sám hối, chúng ta hãy thành tâm kiểm điểm đời sống để trở về với tình yêu của Chúa. Nhất là, giờ đây chúng ta hãy chuẩn bị tâm hồn đón nhận Chúa sẽ đến thăm viếng chúng ta nơi bàn tiệc thánh thể của Người. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét