Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

THỨ BA SAU CN 32 TN B

Lc 17,7-10
Nhân vật nổi tiếng trong Giáo Hội hiện nay được thế giới nhắc đến nhiều nhất, hẳn phải là Mẹ Têrêsa Calcutta, Mẹ đã được Đức Thánh GH Gioan Phaolô II phong lên hàng chân phước và là người đã được nhiều giải thưởng nhất : Đức Phaolô VI trao Mẹ giải Gioan XXIII vì hòa bình; Mẹ nhận giải thưởng Kennedy do chính phủ Hoa Kỳ tặng và tất cả số tiền nhận được, Mẹ đã dùng để xây dựng trung tâm Kennedy tại một khu ổ chuột ở ngoại ô Calcutta; tháng 12/1972 chính phủ Ấn nhìn nhận sự đóng góp của Mẹ và trao tặng Mẹ giải Nêru; nhưng đáng kể hơn vẫn là giải Nobel Hòa bình năm 1979, đây là giải thưởng đã làm cho tên tuổi Mẹ Têrêsa được cả thế giới biết đến. khi nhận được giải thưởng cao quí này, một viên chức chính phủ Ấn Độ đã gọi điện để chúc mừng, Mẹ đã trả lời: "Tất cả vì vinh quang Chúa".
Vâng, kính thưa…"Tất cả vì vinh quang Chúa", đó là động lực thúc đẩy Mẹ Têrêsa dấn thân phục vụ người nghèo trên khắp thế giới. Dù với bao nhiêu danh vọng và tiền bạc do các giải thưởng mang lại, nhưng Mẹ vẫn tiếp tục là một nữ tu hết sức khiêm tốn, nghèo khó, và làm việc âm thầm giữa những người nghèo khổ nhất. Với Mẹ Têrêsa, mỗi giải thưởng là một bàn đạp mới, một khởi đầu cho một công trình phục vụ to lớn hơn và làm cho nhiều người biết đến và ngợi khen Thiên Chúa nhiều hơn.
Qua cuộc đời của Mẹ Têrêsa, chắc chắn thế giới hiểu hơn về tinh thần phục vụ đích thực trong Giáo Hội. Một Giáo Hội càng phục vụ thì bộ mặt của Chúa Kitô phục vụ càng sáng hơn; trái lại, khuôn mặt của Chúa Kitô sẽ lu mờ đi, nếu Giáo Hội chưa thể hiện được tinh thần phục vụ đích thực của Ngài.
Trở lại trang TM hôm nay, lời khuyên của Chúa Giêsu có vẻ lạ tai. Ngài khuyên chúng ta hãy tự nhận mình là những người đầy tớ vô dụng, không làm được gì hơn là phận sự phải làm. Qua những lời ấy, phải chăng Chúa Giêsu có ý coi thường công lao phục vụ của chúng ta và không tôn trọng chúng ta cho đủ ? Hoàn toàn không, Ngài chỉ muốn thiết tha mời gọi chúng ta hãy có tinh thần khiêm tốn như Mẹ Têrêxa, và giống như Ngài trong khi làm công việc bác ái phục vụ. Ngài chỉ muốn vạch ra cho chúng ta con đường để chúng ta được nên giống như Ngài. Thật vậy, trước khi khuyên chúng ta sống như tôi tớ và tự nhận mình là tôi tớ vô dụng, chính Chúa Giêsu đã tự trở nên tôi tớ, tự xóa mình đi và không hề kể công trước mặt Cha trên trời. Làm được gì, nói được gì, Ngài cũng đều nhận là chính do bởi Cha mà Ngài làm hoặc nói như thế. Nối tiếp Thiên Chúa Cha, Chúa Giêsu còn nâng chúng ta lên hàng bạn hữu của Ngài, thậm chí đã làm tôi tớ cho chúng ta, tôn chúng ta lên hàng người chủ của Ngài. Đó là điều Ngài đích thân thực hiện trong quãng đời tại thế và nhất là trong cuộc đau khổ nạn của Ngài: Ngài đã đến, không phải để được hầu hạ, nhưng là để hầu hạ (Mt 20,28).
Đặc biệt, mỗi khi Thánh lễ được cử hành, chúng ta lại thấy chúng ta đúng là những vị khách quí, những người chủ được Chúa Giêsu phục dịch bằng cách thí mạng sống Ngài và trở nên bánh nuôi dưỡng chúng ta. Đây lại là lúc Ngài tự hủy chính mình, trở thành tôi tớ vì chúng ta. Gương mẫu đó của Ngài thôi thúc chúng ta phải trở nên khiêm tốn hơn trong khi phục vụ Thiên Chúa và anh chị em mình, đồng thời khích lệ chúng ta trong việc coi thường mọi tước vị vinh hoa của thế gian, để chọn suốt làm đầy tớ cho Thiên Chúa. Amen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét