Theo một câu chuyện cổ tích của người
Nhật Bản, ngày xưa, có một đôi vợ chồng sống rất hạnh phúc bên cạnh một đứa con
gái nhỏ. Người chồng là một hiệp sĩ samourai, nhưng anh chỉ sống khiêm tốn
trong một khu vườn nhỏ ở đồng quê. Người vợ là một người trầm lặng đến độ nhút
nhát. Chị không bao giờ muốn ra khỏi nhà.
Một hôm, nhân dịp lễ đăng quang
của Nhật hoàng, với tư cách là một hiệp sĩ, người chồng cảm thấy có bổn phận
phải về kinh đô để bái lạy quân vương. Sau khi đã làm xong nghĩa vụ của một
hiệp sĩ, anh ghé ra chợ mua quà cho vợ con. Riêng cho người vợ, anh mua một tấm
gương soi mặt bằng bạc...
Đón nhận món quà, ngời đàn bà bỡ
ngỡ vô cùng: chị chưa bao giờ trông thấy một tấm gương, chị chưa một lần nhìn
thấy mặt mình. Do đó, vừa nhìn thấy mặt mình trong gương, người vợ mới ngạc
nhiên hỏi chồng: "Người đàn bà này là ai?". Người đàn ông mỉm cười
đáp: "Mình không đoán được đó là gương mặt kiều diễm của mình sao?".
Một thời gian sau, người đàn bà
lâm bệnh nặng. Trước khi chết, bà cầm tay đứa con gái và nói nhỏ: "Mẹ
không còn sống trên mặt đất này nữa. Sáng chiều, con hãy nhìn vào tấm gương này
và sẽ thấy mẹ".
Sau khi người mẹ qua đời, sớm
tối, lúc nào đứa con gái ngây ngô cũng nhìn vào tấm gương và nói chuyện với
chính hình ảnh của nó. Nó nói chuyện với hình trong tấm gương như với chính mẹ
nó.
Ngày kia, bắt gặp đứa con gái
đáng nói chuyện với chính mình nó trong tấm gương, người cha tra hỏi, đứa con
gái mới trả lời: "Ba nhìn kìa, mẹ con không có vẻ mệt mỏi và xanh xao như
lúc bị bệnh. Mẹ lúc nào cũng trẻ và cũng mỉm cười với con".
Nghe thế, người đàn ông không cầm
nổi nước mắt, nhưng không muốn cho nó biết sự thật, ông nói với nó: "Nếu
con nhìn vào gương để thấy mẹ con, thì ba cũng nhìn vào con để thấy mẹ
con".
Tha nhân chính là tấm gương phản
chiếu gương mặt của chúng ta. Khi chúng ta lạc quan, khi chúng ta vui tươi, khi
chúng ta yêu đời, khi chúng ta hòa nhã chúng ta sẽ nhận ra nét đó trên khuôn
mặt của những người xung quanh. Trái lại, khi chúng ta cau có, khi chúng ta
giận dữ, khi chúng ta buồn phiền, khi chúng ta thất vọng, chúng ta cũng sẽ thấy
được những nét ấy trên gương mặt của người khác...
Tha nhân cũng chính là hình ảnh
của Thiên Chúa. Nếu đứa con có thể nhìn thấy gương mặt khỏe mạnh, vui tươi của
người mẹ trong tấm gương, nếu người cha nhìn thấy hình ảnh của người vợ trong
đứa con, thì với ánh mắt của tin yêu chúng ta cũng có thể nhìn thấy gương mặt
Tình Yêu của Thiên Chúa trong mọi người.
Có Thiên Chúa trong ánh mắt, nhìn
thấy Thiên Chúa trong mọi người, chúng ta sẽ thấy rằng đời có ý nghĩa, tha nhân
không phải là hỏa ngục đáng xa lánh...
Chúng ta hãy nhìn vào tấm gương
của tha nhân với nụ cười của trẻ thơ để luôn luôn nhận ra được bộ mặt Tình Yêu
của Thiên Chúa trong mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét