Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

NGÀY 4-6-2015 THỨ NĂM SAU CHÚA NHẬT LỄ CHÚA BA NGÔI

LỜI CHÚA: Mc 12, 28b -34

28 Có một người trong các kinh sư đã nghe Đức Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Đức Giê-su đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: "Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu? "29 Đức Giê-su trả lời: "Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất.30 Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi.31 Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó."32 Ông kinh sư nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác.33 Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ."34 Đức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu! " Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
 SUY NIỆM

Với lời khen ngợi ông kinh sư,“Ông không còn xa Nước Thiên Chúa”, cho thấy Chúa Giêsu vui.
- Không vui sao được, khi mà hạng “kinh sư” – những “bậc thầy trong dân”, những người thông hiểu Kinh Thánh, thường thấy trong Tin Mừng, là những kẻ không những thù ghét Chúa Giêsu, mà còn ra mặt đối đầu với Chúa.
Nhưng hôm nay, người kinh sư này là một ngoại lệ. Bởi là kinh sư, chắc chắn ông thông hiểu rành rẽ về Kinh Thánh, vì đó là lãnh vực chuyên môn của ông. Hơn nữa, Chúa không có “bằng cấp” kinh sư như ông, thế mà ông lại đến hỏi Chúa: “Điều răn nào đứng hàng đầu?”.
- Không vui sao được, khi mà ngay từ đầu, người kinh sư không hề có ý thách thức Chúa. Ông cũng không tìm kẽ hở để bắt bẻ Chúa, mà chúng ta quen thấy nơi những kẻ lãnh đạo trong Dothái giáo lúc bấy giờ. Qua thái độ và những lời nói của ông, không cho thấy ông cậy mình hiểu biết mà kênh kiệu hay kiêu ngạo. Ông cũng không tỏ ra mình là “thầy”, là “kinh sư”.
- Không vui sao được, khi thái độ của người kinh sư là thái độ hết sức tích cực:
Bởi sau lời hỏi “Điều răn nào đứng hàng đầu?” của ông, Chúa dùng lời của sách Đệ Nhị Luật mà mọi người Dothái đều thuộc nằm lòng, để trả lời:“…Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi(Đnl 6, 4-5).
Rồi Chúa gắn giới răn hai (được nhắc đến trong sách Lêvi) vào giới răn thứ nhất: “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình” (Lv 19.18).
Ông kinh sư tỏ ra nể trọng Chúa, chấp nhận giáo lý và giáo huấn của Chúa. Không chỉ có thái độ, ông còn xác tín trong lời nói của mình: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng”.
Ông hoàn toàn khâm phục Chúa. Ông lặp lại ý của Chúa bằng những từ ngữ sát thực tế hơn. Rồi ông kết luận: Tình yêu Chúa và tha nhân phải được coi trọng hơn các hiến lễ dâng cúng của Dothái giáo: “Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ”.
Hơn nữa, thái độ và câu trả lời của người kinh sư rất hợp với thánh ý của Chúa. Bởi Chúa đã từng nói: “Ta muốn lòng nhân chứ không phải hy lễ, thích được các ngươi nhận biết hơn là của lễ toàn thiêu”. Vì thế mà Chúa vui.
Qua lời giải thích cho người kinh sư, Chúa Giêsu cho thấy, chính Người là bậc Thầy tuyệt diệu đã nối kết tình yêu Thiên Chúa với tình yêu anh em, hợp thành một giới răn duy nhất: Để từ nay, ai yêu Chúa thì phải yêu người. Ai yêu người, thì đó là bằng chứng chứng minh họ có lòng yêu Chúa. Nói cách khác, Chúa dạy: Yêu Chúa để yêu người. Yêu người là cách cụ thể hóa lòng yêu Chúa.
- Không vui sao được, vì ít ra cũng có một người trong giới chức trách của dân Chúa, muốn lắng nghe lời Chúa dạy, hiểu được đâu là điều quan trọng trong Luật Chúa truyền và đâu là cốt lõi của việc giữ luật.
- Không vui sao được, vì các kinh sư chiếm vị trí quan trọng trong đền thờ. Vậy mà hôm nay, trong số họ lại có một người phán đoán một cách khôn ngoan, phù hợp thánh ý Chúa.
- Chúa vui còn vì tư tưởng của ông rất gần với Tin Mừng của Chúa, gần những điều luật mà Chúa kiện toàn. Vì thế, trước câu trả lời khôn ngoan của ông, Chúa không khen ông thông thái, nhưng lại khen: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”.
- Niềm vui của Chúa còn lớn hơn, khi Chúa thấy linh hồn của người kinh sư thật gần Chúa, gần Nước Trời mà Chúa luôn sẵn lòng ban cho những ai tin và sống theo lời Chúa dạy. Chúa thông báo điều đó cho ông, để ông biết và ra sức giữ gìn đời sống tốt ấy, để càng ngày càng gần Nước Thiên Chúa hơn.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con yêu Chúa và yêu người. Xin cho chúng con biết thể hiện tình yêu của Chúa bằng việc làm cụ thể hằng ngày trong đời sống chúng con, để nâng đỡ bao nhiêu người khổ đau, trợ giúp bao nhiêu người khốn cùng, cảm thông cùng bao nhiêu người phận nhỏ, đón nhận bao nhiêu người yếu đuối… Lạy Chúa, xin cho chúng con thấy Chúa nơi cuộc sống, thấy Chúa nơi từng con người, thấy Chúa nơi mọi hoàn cảnh, để luôn luôn sống trong tin yêu và hy vọng. Amen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét