.St 17,1.9-10.15-22; Mt 8,1-4
Tin Mừng: Mt 8,1-4
Khi Chúa Giêsu ở trên núi xuống, đám đông dân chúng theo Người. Có một người cùi đến lạy Người mà thưa rằng: "Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa tôi được sạch". Chúa Giêsu giơ tay ra chạm đến anh ta và phán: "Ta muốn. Anh hãy lành bệnh". Tức thì anh ta liền lành khỏi bệnh phong cùi. Chúa Giêsu phán bảo anh ta: "Hãy ý tứ, đừng nói với ai. Hãy đi trình diện với tư tế và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng cho họ biết".
Suy niệm
Hành động “cúi mặt cười” của Abraham có thể nói chỉ là phản ứng tự nhiên của con người khi nghe nói đến một điều gì đó vượt ngoài khả năng của mình. Lời của Thiên Chúa nói với Abraham gợi lên trong tôi một suy nghĩ: Tại sao Thiên Chúa phải đợi ông đến tuổi già, đến cái tuổi mà theo kiểu nói của con người là “hết xí quách” rồi mới nói đến chuyện sinh con?
Từ suy nghĩ này mà tôi thấy phục ông Abraham, không hổ danh là “cha của niềm tin”. Dường như trong ý định của Thiên Chúa, Ngài muốn ông Abraham phải nên mẫu mực của niềm tin để cho dân Chúa noi theo sau này. Và quả thật như vậy, cho đến muôn đời, niềm tin của Tổ Phụ Abraham vẫn luôn được nhắc nhớ mãi.
Đức tin trước hết là một ân ban và đó cũng là thứ quý giá nhất mà con người có được trong tương quan với Thiên Chúa. Khi nhìn lại đời sống, dường như mọi vấn đề đều hệ tại ở đức tin của mỗi người; hay nói cách khác, nếu chúng ta có đức tin vững vàng thì mọi vấn đề trong đời sống sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Tại sao tôi buồn, tại sao tôi chán nãn, tại sao tôi phạm tội, tại sao tôi chưa được biến đổi nhiều? Thưa, bởi vì tôi chưa tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, bởi vì tôi chưa tin vào phần thưởng mà Chúa hứa ban cho tôi trong sự sống đời sau.
Tóm lại, bởi vì tôi kém tin, tôi tin chưa đủ, hay chỉ tin nửa vời. Xin đưa ra một kinh nghiệm cụ thể, nếu tôi tin Chúa hiện diện khắp mọi nơi thì làm sao tôi dám lừa gạt, làm sao tôi dám phạm tội, làm sao tôi dám....?
Vì là một ân ban, cho nên đức tin cần phải được gìn giữ và bảo vệ; hay nói cách khác, để đức tin được phát triển và lớn mạnh vẫn cần sự cộng tác của con người, và đức tin chỉ được củng cố và phát sinh hiệu quả mỗi ngày bằng chính sự tiếp nhận và đáp trả cách quảng đại và nhiệt tình của con người. Chẳng hạn như hình ảnh người phong cùi trong bài Tin Mừng hôm nay, anh đã tiếp nhận, đáp trả và nhiệt tình chạy đến với Chúa, để rồi anh đã được Chúa Giêsu “giơ tay ra chạm đến anh ta và phán: Ta muốn. Anh hãy lành bệnh.” (Mt 8, 3).
Cầu xin Chúa cho chúng ta biết noi gương Tổ Phụ Abraham trong bài đọc I và người phong cùi trong bài Tin Mừng, để niềm tin của chúng ta ngày thêm vững vàng hơn mỗi ngày. Amen!
Khi Chúa Giêsu ở trên núi xuống, đám đông dân chúng theo Người. Có một người cùi đến lạy Người mà thưa rằng: "Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa tôi được sạch". Chúa Giêsu giơ tay ra chạm đến anh ta và phán: "Ta muốn. Anh hãy lành bệnh". Tức thì anh ta liền lành khỏi bệnh phong cùi. Chúa Giêsu phán bảo anh ta: "Hãy ý tứ, đừng nói với ai. Hãy đi trình diện với tư tế và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng cho họ biết".
Suy niệm
Hành động “cúi mặt cười” của Abraham có thể nói chỉ là phản ứng tự nhiên của con người khi nghe nói đến một điều gì đó vượt ngoài khả năng của mình. Lời của Thiên Chúa nói với Abraham gợi lên trong tôi một suy nghĩ: Tại sao Thiên Chúa phải đợi ông đến tuổi già, đến cái tuổi mà theo kiểu nói của con người là “hết xí quách” rồi mới nói đến chuyện sinh con?
Từ suy nghĩ này mà tôi thấy phục ông Abraham, không hổ danh là “cha của niềm tin”. Dường như trong ý định của Thiên Chúa, Ngài muốn ông Abraham phải nên mẫu mực của niềm tin để cho dân Chúa noi theo sau này. Và quả thật như vậy, cho đến muôn đời, niềm tin của Tổ Phụ Abraham vẫn luôn được nhắc nhớ mãi.
Đức tin trước hết là một ân ban và đó cũng là thứ quý giá nhất mà con người có được trong tương quan với Thiên Chúa. Khi nhìn lại đời sống, dường như mọi vấn đề đều hệ tại ở đức tin của mỗi người; hay nói cách khác, nếu chúng ta có đức tin vững vàng thì mọi vấn đề trong đời sống sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Tại sao tôi buồn, tại sao tôi chán nãn, tại sao tôi phạm tội, tại sao tôi chưa được biến đổi nhiều? Thưa, bởi vì tôi chưa tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, bởi vì tôi chưa tin vào phần thưởng mà Chúa hứa ban cho tôi trong sự sống đời sau.
Tóm lại, bởi vì tôi kém tin, tôi tin chưa đủ, hay chỉ tin nửa vời. Xin đưa ra một kinh nghiệm cụ thể, nếu tôi tin Chúa hiện diện khắp mọi nơi thì làm sao tôi dám lừa gạt, làm sao tôi dám phạm tội, làm sao tôi dám....?
Vì là một ân ban, cho nên đức tin cần phải được gìn giữ và bảo vệ; hay nói cách khác, để đức tin được phát triển và lớn mạnh vẫn cần sự cộng tác của con người, và đức tin chỉ được củng cố và phát sinh hiệu quả mỗi ngày bằng chính sự tiếp nhận và đáp trả cách quảng đại và nhiệt tình của con người. Chẳng hạn như hình ảnh người phong cùi trong bài Tin Mừng hôm nay, anh đã tiếp nhận, đáp trả và nhiệt tình chạy đến với Chúa, để rồi anh đã được Chúa Giêsu “giơ tay ra chạm đến anh ta và phán: Ta muốn. Anh hãy lành bệnh.” (Mt 8, 3).
Cầu xin Chúa cho chúng ta biết noi gương Tổ Phụ Abraham trong bài đọc I và người phong cùi trong bài Tin Mừng, để niềm tin của chúng ta ngày thêm vững vàng hơn mỗi ngày. Amen!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét